Chương trước
Chương sau
Thiên Linh Chi nhanh chóng đem người của nhà họ Thiên rời đi. Cô nhanh chóng rời khỏi Ám Điện, rời khỏi ngọn núi.
Bên ngoài ngọn núi, Thiên Linh Chi vui mừng khóc lên: “Phụ hoàng, ba không sao cả, tốt quá, thật tốt quá, người dân trong thành Thiên Long đều bị giết hại mất rồi, con còn nghĩ rằng.”
“Hu hu..”
Nhớ tới những chuyện xảy ra trong thời gian vừa rồi, Thiên Linh Chi òa khóc.
Cô là công chúa, là người ngậm thìa vàng mà lớn lên, thế mà lại chịu cảnh phải đuổi giết, cô nhớ có lần cô bị người ta đuổi theo giết hại, nhớ tới các thị vệ bảo vệ cô lần lượt nằm xuống trong vũng máu, không chịu nổi tủi thân mà khóc.
“Linh Chi.”
Thiên Mạnh Hùng ôm lấy Thiên Linh Chi vào lòng, nhẹ nhàng an ủi cô: “Con phải chịu khổ rồi.”
“Thiên Linh, đã xảy ra chuyện gì vậy, sao em có thể đưa chúng ta ra khỏi Ám Điện được?”
“Không phải con đã đưa ngọc bội gia truyền cho Ám Điện đấy chứ?”
Mọi người vây quanh Linh Chi.
Bây giờ Thiên Linh Chi mới kể lại mọi chuyện, cô kể về những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian cô bị đuổi giết, rồi gặp được Giang Cung Tuấn, sau đó Giang Cung Tuấn đưa cô đến thành Thiên Long rồi đi lo chuyện trong thành, cô kể hết ngọn ngành vấn đề.
Nghe xong những chuyện đã xảy ra, người nhà họ Thiên đều cảm thấy khiếp sợ.
Thiên Mạnh Hùng khiếp sợ nói: “Đại lục Thiên Long xuất hiện một người mạnh như vậy từ bao giờ thể?”
Thiên Linh Chi giải thích với ông: “Phụ hoàng, anh Giang không phải là người của đại lục Thiên Long, mà đến từ trái đất, bởi vì ở trái đất xuất hiện thiên tai nên anh ấy đến đại lục Thiên Long tìm kiếm lương thực “À, ra là vậy” Thiên Mạnh Hùng hiểu ra mọi chuyện.
Râm!
Đột nhiên, phía núi xa xa truyền một tiếng nổ cực lớn, đất trời rung chuyển giống như đã đến tận thế vậy. Một người đàn ông nhanh chóng xuất hiện, hóa ra là Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn nhanh chóng từ trên trời hạ xuống, vững vàng đứng xuống đất.
“Anh Giang.”
Thiên Linh Chi nhanh chóng bước về phía anh.
Người nhà họ Thiên nhìn chằm chằm vào Giang Cung Tuấn, bọn họ có chút kinh sợ vì bọn họ đã được nghe kể rằng Giang Cung Tuấn là một người rất mạnh đến từ trái đất, đến cả người mạnh như chủ của Ám Điện cũng không phải đối thủ của anh.
Giang Cung Tuấn bước tới, cười nói: “Tôi hủy diệt Ám Điện rồi, từ nay trở đi trên đại lục Thiên Long không còn Ám Điện nữa.”
“Cám ơn cậu.”
Thiên Mạnh Hùng bước tới, chân thành cảm ơn cậu, ông nói: “Lần này may mà có cậu Giang, nếu không chắc chắn nhà họ Thiên sẽ gặp phải rất nhiều bi kịch nữa”
Giang Cung Tuấn hơi giơ tay lên, nói: “Chỉ là đôi bên cùng có lợi thôi, tôi cứu người vì muốn mọi người cho tôi lương thực, bây giờ Ám Điện đã bị giết hết, bao giờ thì mọi người cho tôi lương thực?”
Thiên Mạnh Hùng sững sờ rồi nói: “Đừng vội vã như vậy, chờ chúng tôi về thành ổn định lại thành Thiên Long tôi sẽ hạ lệnh cho cả nước dâng lương thực cho cậu.”
“Anh Giang, ngọc bội của tôi” Đôi mắt Thiên Linh Chi mong chờ nhìn Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn sửng sốt.
Ngọc bội đúng là trong tay anh thật, anh cũng định sớm trả lại cho Thiên Linh Chi nhưng anh cũng muốn có được ngọc bội nên vẫn chưa đưa cho cô, anh còn tưởng rằng cô đã quên rồi, không ngờ Thiên Linh Chi vẫn luôn nhớ đến nó.
Ngơ ngẩn một lúc, anh lấy ngọc bội gia truyền của nhà họ Thiên từ trong tiên phủ ra đưa cho Thiên Linh Chi. “Đang ở đây này, tôi đang giữ nó cho cô.”
“Cảm ơn anh.”
Thiên Linh Chi cầm lấy ngọc bội, khuôn mặt cô đầy sự cảm kích.
Giang Cung Tuấn cũng không nói gì nữa. Tuy rằng anh muốn có, nhưng dù sao cũng không phải ngọc bội của anh, mà là báu vật gia truyền của nhà họ Thiên, nếu anh mạnh mẽ cướp đi thì có khác gì Ám Điện đầu.
“Chúng ta về thôi” Thiên Mạnh Hùng nói.
“Được.”
Giang Cung Tuấn gật đầu. Sau đó, đoàn người đi ra ngoài ngọn núi. Mấy ngày sau bọn họ mới đến thành Thiên Long.
Thành Thiên Long vốn náo nhiệt ồn ào bây giờ lại biến thành một tòa thành chết, bên trong thành có rất nhiều thi thể, xác người chết chất cao như núi, máu chảy thành sông, cả thành phố chìm trong mùi hôi thối.
Sau khi Thiên Mạnh Hùng trở về, ông ta lập tức ra lệnh cho các tướng sĩ ở các thành bên cạnh bắt đầu tẩy rửa thành Thiên Long. Vài ngày ngắn ngủi đã rửa sạch sẽ thành Thiên Long.
Vì nhà họ Thiên còn rất nhiều việc phải làm nên chưa thể thu gom lương thực cho Giang Cung Tuấn được nên Giang Cung Tuấn tạm thời ở lại nhà họ Thiên.
Lần này anh ở mất nửa tháng, sau nửa tháng sắp xếp, điều hành lại, thành Thiên Long đã dần dần khôi phục lại sự sống. Trong hậu viện hoàng cung của thành Thiên Long, ở một tòa nhà độc lập, Giang Cung Tuấn ngồi bên trong phòng bắt đầu hấp thu linh khí đất trời.
“Anh Giang”
Ngoài của một giọng nói dễ nghe cất lên, sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, một cô gái mặc quần áo xinh đẹp, đầu đội ngọc trai, trân châu tỏa sáng lấp lánh bước đến, cô có đường nét khuôn mặt tinh tế, dáng người cũng tốt, cô khẽ cười ngọt ngào.
“Anh Giang” Giang Cung Tuấn dừng lại không tu luyện nữa, anh nhìn Thiên Linh Chi đã bước vào phòng anh, gật đầu nói: “Ừ.”
Thiên Linh Chi bước đến, ngồi lên chiếc ghế bên trong rồi cười nói: “Phụ hoàng đã ra lệnh cho cả nước bắt đầu góp lương thực lại cho anh rồi, nếu thuận lợi, không có gì khác xảy ra thì một tháng nữa lương thực của cả nước sẽ được đưa đến thành Thiên Long.”
Nghe vậy, cuối cùng Giang Cung Tuấn cũng thở phào nhẹ nhõm được rồi. Lấy được lương thực anh có thể rời khỏi đây trở về trái đất rồi. Không biết trong khoảng thời gian này trên trái đất có xảy ra chuyện gì ngoài ý không, cũng không biết trên trái đất đã bắt đầu tạo ra thế giới mới chưa.
“Đúng rồi.” Thiên Linh Chi định nói gì đó, nhưng cô chưa nói, khuôn mặt đã đỏ ửng lên. Giang Cung Tuấn nhìn cô, hỏi: “Sao thế?”.
Thiên Linh Chi ấp úng nói: “Phụ, phụ hoàng muốn gặp anh, bây giờ đang chờ anh trên đại điện hoàng cung đấy.”
Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu nói: “Đi thôi, cô đi trước dẫn đường đi.”
“Anh Giang, mời anh”
Thiên Linh Chi làm tự thể mời anh rồi xoay người đi trước.
Giang Cung Tuấn đi sau cô.
Đi qua hậu viện là đến đại điện của hoàng cung rồi.
Thời điểm đến đại điện của hoàng cung, bên trong đã có rất nhiều người rồi, mà những người này đều là người của nhà họ Thiên, ngồi ở ghế cao nhất là một người đàn ông trung niên có khí chất cao quý mặc đồ của hoàng đế.
Người bình thường nhìn thấy hoàng thượng đương nhiên sẽ quỳ xuống hành lễ, nhưng Giang Cung Tuấn cũng là hoàng đế, hơn nữa anh còn rất mạnh, nhìn hoàng đế của đế quốc Thiên Long, anh chỉ hai tay ôm quyền chào.
“Mời ngồi.”
Thiên Mạnh Hùng cười cười, ngay sau đó đã có cung nữ ôm ghế dựa đến”
Giang Cung Tuấn ngồi lên ghế.
Thiên Mạnh Hùng trên ghế của vua cười nói: “Cậu Giang, lần này thật sự cảm ơn anh, nếu không phải anh ra tay cứu giúp. Nhà họ Thiên chúng tôi đúng là chạy đâu cho khỏi nắng, để cảm ơn cậu đã cứu mạng, tôi sẽ gả Linh Chi cho cậu.”
“Hả?”
Giang Cung Tuấn sửng sốt. Thiên Linh Chi đứng trên đại điện, gương mặt đỏ ửng lên, cô cúi đầu không dám nhìn Giang Cung Tuấn.
Thiên Mạnh Hùng cười nói: “Nhà họ Thiên chúng tôi còn có thể chuẩn bị đồ cưới là ngọc bội, tuy rằng nhà họ Thiên không biết ngọc bội có tác dụng gì, nhưng mà chắc chắn ngọc bội là một bảo vật quý hiếm, hơn nữa, cưới Linh Chi còn có phúc đức của nhà họ Thiên nữa.”
Tuy rằng Giang Cung Tuấn rất muốn có khối ngọc nhưng anh cũng không muốn dùng đến cách này.
Anh đứng lên, xin lỗi ông: “Bệ hạ, xin lỗi ngài, tôi đã có vợ rồi, không thể cưới Linh Chi được.”
“Chuyện này.” Thiên Mạnh Hùng thất vọng.
Giang Cung Tuấn cười nói: “Nhưng mà, tôi cũng khá có hứng thú với ngọc bội, cũng khá có hứng thú cho việc nhìn tố tông của nhà họ Thiên, nếu thực sự muốn báo đáp tôi, vậy chỉ tặng ngọc bội cho tôi thôi, sau đó đưa tôi đi xem tổ tông của nhà họ Thiên là được”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.