Tư Đồ Thiên Tuyết cùng tam công chúa Đông Phương Dung, đứng ra hai đường đua riêng biệt ngựa cũng đươc dắt ra, Tư Đồ Thiên Tuyết là con tuấn mã màu đỏ thẫm, quanh thân phát ra ánh sáng mềm mại, vó ngựa có lực vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, thỉnh thoảng cái mũi thở phì phò. Tư Đồ Thiên Tuyết đi qua khẽ vuốt ve bờm ngựa nhìn xem có bị người động tay chân hay không, để tránh cho ngựa nổi điển, xác nhận không có mới yên lòng.
Mà tam công chúa Đông Phương Dung là một con ngựa tuyết trắng, là ngựa chuyên dụng của nàng ta, vừa nhìn đã biết là hảo mã, lúc này đang thân thiết thở phì phì về phía nàng ta.
Nam Cung Văn đi tới quan sát hai người, thấy mọi thứ đều chuẩn bị tốt mới trầm ổn lên tiếng.
"Tốt rồi, mỗi người đứng về vị trí và đường riêng ".
Tư Đồ Thiên Tuyết và tam công chúa Đông Phương Dung gọn gàng lên ngựa, dáng người tiêu sái, đàng hoàng, hai người vừa động các nam nhân đã nhìn ra bọn họ đều là người biết cưỡi ngựa.
Nam Cung Văn nhìn hai người chuẩn bị tốt, nhanh chóng hô: "Bắt đầu ".
Hai con tuấn mã đỏ trắng như cung tên bắn ra ngoài.
Ngoài đường biên Mai Nhược Y con gái của Mai quốc công bạn thân thiết của Đông Phương Dung lên tiếng hét " Tam công chúa cố lên ".
Mai Nhược Y vừa ra lên tiếng có không ít thiên kim tiểu thư cũng phụ họa theo.
" Tam công chúa cố lên ".
Võ Thiến thấy vậy cũng lớn tiếng kêu " Thiên Tuyết cố lên, Thiên Tuyết cố lên ".
Nam Cung Văn cũng nhịn không được hô lên " Tư Đồ nhị tiểu thư cố lên, bạc của bản công tử đều đặt cược vào ngươi, nếu ngươi thua bạc dùng tháng này của bản công tử sẽ không còn ".
Mai Nhược Y nghe Nam Cung Văn nói như vậy cho nên quay qua cãi nhau với hắn.
" Ai kêu ngươi đắt hết vào Tư Đồ Thiên Tuyết làm gì".
" Mai Nhược Y bản công tử muốn đặt cược bao nhiêu kệ bản công tử quan ngươi chuyện gì " Nam Cung Văn không phục nàng ta nói như vậy lên tiếng hắn đặt cược đại tẩu thắng bao nhiêu kệ hắn chứ.
" Nhị đệ nếu Tư Đồ nhị tiểu thư thua ta cho đệ tiền tiêu tháng này " Âu Dương Lân im lặng nãy giờ lên tiếng nói.
Mai Nhược Y quay đầu đi tức giận trong lòng tại sao Lân ca ca lại giúp Nam Cung Văn.
Nếu mà để cho Âu Dương Lân cùng Nam Cung Văn mà biết được ý nghỉ này của Mai Nhược Y đều sẽ nói lại cho nàng ta một câu huynh đệ của hắn không giúp hắn thì giúp nàng ta à.
Khắp nơi mọi người đều gia nhập cổ vũ, không ít công tử đang ngồi cũng đứng dậy đi đến đường biên trường đua để quan sát.
Đương nhiên cũng có một số người bất động, hơn nữa lan can trước mặt bọn họ cũng không có ai dám đứng, ai dám ngăn cản.
Mọi người đang cổ vũ nhiệt tình, xa trên đường đua, ngựa của Tư Đồ Thiên Tuyết bỗng dưng kích động giơ cao chân trước, muốn đem Tư Đồ Thiên Tuyết hất xuống ngựa.
Biến cố đến quá nhanh, người khác còn chưa kịp phải ứng, bên ngoài trường đua đã có một đạo thân ảnh lắc mình đứng lên, bay lên lưng ngựa lao thẳng vào đường thua.
Mọi người ở bên ngoài quan sát tình hình, lại bàn tán.
"Sao lại thế này? Ngựa của quận chúa Trường Bình hình như nổi điên ".
" Đúng vậy ".
" Người lên ngựa đi cứu là Minh vương điện hạ thì phải ".
Lúc trước người nhanh như chớp lao ra đúng là Minh vương Đông Phương Huyền Phong.
Khi hắn nhìn đến Tư Đồ Thiên Tuyết xảy ra chuyện tuy biết nàng biết võ công sẽ không bị thương nhưng suy nghĩ và hành động, hành động luôn nhanh hơn.
Trên đường đua, Tư Đồ Thiên Tuyết xảy ra sự cố bất ngờ, mà Tam công chúa Đông Phương Dung lại không có việc gì, chạy nhanh về phía trước, nàng ta cười đắc ý, trong lòng hừ lạnh, Tư Đồ Thiên Tuyết ngươi cũng có ngày hôm nay.
Tư Đồ Thiên Tuyết cũng biết con ngựa này bị hạ độc, rõ ràng nàng đã kiểm tra kỹ càng không phát hiện có dấu vết bị động chân động tay, sao giờ lại phát cuồng.
Lúc này mắt ngựa đỏ ngầu càng điên cuồng hơn lúc nãy, không ngừng tung vó nâng thẳng hai chân trước lên, Tư Đồ Thiên Tuyết suýt bị nó hất bay ra ngoài. Mắt thấy sắp bị rơi xuống, không chết cũng bị thương, nàng gắt gao nắm chặt dây cương, thân mình ép sát xuống lưng ngựa. Tư Đồ Thiên Tuyết bất chấp nguy hiểm xuất ra tú hoa châm đâm vào mấy huyệt đạo lớn trến người con ngựa, nó lại càng điên cuồng hơn trước, nhưng kỳ lạ một lát sau lại nghe lời tung vó chạy thẳng về phía trước.
Lúc này Đông Phương Huyền Phong đã thúc ngựa chạy như điên tới, nhìn đến Tư Đồ Thiên Tuyết đã không chế được con ngựa đang chạy thẳng về phía trước, vượt qua mặt hắn, Mai Sơn Tùng đứng im tại chỗ nhìn thân ánh vừa vụt qua trong nháy mắt? Sao lại không có chuyện gì? Hắn rõ ràng đã chỉ điểm người đi bôi thuốc mỡ lên móng ngựa, như vậy sẽ không có ai phát hiện ra, bởi vì thuốc này không màu không mùi, ngựa cũng không có nổi điên ngay khi bôi thuốc, chỉ khi ngựa chạy, dược tính xâm nhập vào trong máu mới khiến độc phát tác.
Hôm nay hắn muốn thiết kế màn anh hùng cứu mỹ nhân, cứu Tư Đồ Thiên Tuyết trước mặt mọi người, hai người cưỡi chung một ngựa, tạo thành một đôi, cho dù Tư Đồ Thiên Tuyết có muốn cự tuyệt cũng không được.
Không ngờ anh hùng không có cơ hội cứu mỹ nhân, ánh mắt Đông Phương Huyền Phong lúc này trở nên thâm thúy lạnh lẽo nhìn thẳng đến Mai Sơn Tùng.
Mà Mai Sơn Tùng lúc này mới ý thức được việc mình đang làm là sai lầm rồi vì hắn cảm nhận được một luôn hàn khí ở sau lưng đúng là người hắn vừa vượt qua lúc nãy Minh Vương. Sao hắn lại quên mất Tư Đồ Thiên Tuyết có vị hôn phu là Minh vương cơ chứ.
Tại vì cái tật mê sắc đẹp của hắn khi nhìn đến Tư Đồ Thiên Tuyết mấy lần lúc trước đã muốn có được mỹ nhân biết được lần này có cơ hội như không ngờ tới lại quên mất Minh vương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]