Chương trước
Chương sau
Tư Đồ Thiên Tuyết điều khiển ngựa chạy tới cuối đường đua, ngựa của nàng còn chưa tới nơi, ngựa của tam công chúa Đông Phương Dung đã chạy ngược trở lại, nàng ta ngồi trên ngựa nở nụ cười đắc ý, lúc hai con ngựa xẹt qua nhau, cánh tay Tư Đồ Thiên Tuyết động một chút thuốc bột bay thẳng vào đầu bạch mã, Tư Đồ Thiên Tuyết cười quỷ dị, thúc ngựa chạy xa.

Đông Phương Dung đã dám tính kế nàng, sao nàng lại không trả lại cho ngươi một kích, nàng vẫn luôn có thù tất báo, việc hôm nay nàng sẽ nhớ kỹ, ngày sau sẽ trả lại cho nàng ta.

Tư Đồ Thiên Tuyết chạy nhanh đến cuối đường đua, lúc này đằng sau lại vang lên tiếng thét chói tai của tam công chúa Đông Phương Dung, bên ngoài trường đua mọi người đang hô hào tranh cãi ầm ĩ, Tư Đồ Thiên Tuyết vẻ mặt thanh lãnh thúc ngựa quay trở lại, chạy thẳng một mạch về điểm xuất phát, rất nhanh đã vượt đến bên người Đông Phương Dung, nàng ta có chút chật vật, mặt trắng bệch tóc tai bù xù còn đâu dáng vẻ tiêu sái, mà lúc này bên cạnh Đông Phương Dung, Mai Sơn Tùng đang ở bên trấn an, nếu không phải hắn kịp thời ra tay chỉ sợ hôm nay tam công chúa không chết thì cũng trọng thương.

Lúc hắn thấy ngựa của tam công chúa không ổn liền đáng ngựa phu nhanh lại đây may mắn hắn đuổi kịp lúc.

Mà ở bên cạnh Tư Đồ Thiên Thiên khi ngựa của nàng dừng lại đã thấy trước mặt nàng là Đông Phương Huyền Phong đang đứng.

Đông Phương Huyền Phong đi đến bên cạnh ngựa giơ tay muốn đỡ nàng xuống. Tư Đồ Thiên Tuyết thấy vậy thuận thế để hắn đỡ nàng xuống.

" Phong " Tư Đồ Thiên Tuyết lên tiếng nhìn Đông Phương Huyền Phong nãy giờ chưa nói một lời nào.

" Lần sau không được tham gia vào những chuyện như vậy làm vết thương nứt ra ".

Đông Phương Huyền Phong lạnh giọng nói hắn ngửi thấy một mùi máu tươi trên người nàng liền biết lúc nãy nàng khống chế ngựa bị nứt ra vết thương.

Tư Đồ Thiên Tuyết nghe thì hiểu ra tại sao Phong lại không nói lời nào thì ra là hắn phát hiện vết thương của nàng chảy máu lại rồi cũng do nàng không cẩn thận lần này là nàng quá sơ xuất.

" Ta biết rồi chàng đừng sinh khí nữa chúng ta qua chỗ tam công chúa hỏi thăm nàng ta một chút đi ".

Tư Đồ Thiên Tuyết nói Đông Phương Huyền Phong gật đầu hai người đi hướng Mai Sơn Tùng cùng Đông Phương Dung đang đứng xung quanh họ đã rất nhiều người.



Tư Đồ Thiên Tuyết còn tỏ vẻ quan tâm tiếp đón " Tam công chúa ngươi không sao chứ, thật may có Mai thế tử làm anh hùng cứu mỹ nhân, nếu không tam công chúa đã bị thương rồi ".

Nháy mắt sắc mặt hai người đều cực kỳ khó coi, đối tượng mà Mai Sơn Tùng muốn cứu là Tư Đồ Thiên Tuyết, giờ lại biến thành tam công chúa, trong lòng không khỏi tức giận, còn Đông Phương Dung cũng không nói nên lời mặt đen sì, vốn muốn chỉnh Tư Đồ Thiên Tuyết, cuối cùng người chịu thiệt lại là mình.

Đông Phương Dung hoài nghi, ngựa của mình chưa từng xảy ra chuyện, sao hôm nay lại có vấn đề, nhớ đến khuôn mặt lạnh nhạt của Tư Đồ Thiên Thiên khi đi qua nàng, trực giác mách bảo nàng ta, Tư Đồ Thiên Tuyết động thủ với ngựa của nàng ta, nhất định là như vậy.

Đông Phương Dung phẫn nộ hét lên " Tư Đồ Thiên Tuyết, nhất định là ngươi đã động tay chân nếu không ngựa của bổn công chúa sao lại bị như vậy nếu không người thắng là bổn công chúa mà không phải ngươi ".

Tư Đồ Thiên Tuyết khẽ cười, là nàng động thủ thì đã sao? Cũng phải có chứng cớ, trước đó ngựa của nàng cũng bị mất không chế còn không phải các nàng động tay chân sao, nàng không vô sỉ, nhưng nếu bọn đã dùng thủ đoạn ti bỉ thì nàng nàng cũng không khách khí.

Tư Đồ Thiên Tuyết không tức giận, chỉ là liếc mắt nhìn Đông Phương Dung cùng Mai thế tử Mai Sơn Tùng. Lúc ngựa vừa mất không chế nàng đã thấy Mai Sơn Tùng lao ngay tới nàng đã biết, chuyện ngoài Tam công chúa muốn tính kế nàng ra thì Mai Sơn Tùng cũng nhúng tay vào, không ngờ nam nhân này thật không biết xấu hổ, trước mặt mọi người muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân biến nàng thành người của hắn, nếu lúc đó thật sự bị hắn cứu, hai cưỡi chung một ngựa trở về, nàng không gả cho hắn, thì người khác sẽ nghĩ như thế nào.

Hơn nữa nàng còn được ban hôn với Phong nếu để chuyện này chuyền ra ngoài thì thanh danh của nàng không phải bị hủy hay sao?. Tư Đồ Thiên Tuyết quanh thân bỗng nhiên nổi lên sát khí như rất nhanh chóng biến mất chỉ có người luôn chú ý nàng đứng bên cạnh nàng Đông Phương Huyền Phong mới biết được.

Khó trách nàng không tìm ra được ngựa có vấn đề, nàng cũng đoán ra là bọn họ hạ dược trên móng ngựa, lúc nàng ngựa hung hăng hất lên, ngửi thấy một mùi hương nhạt, là một loại thảo dược có loạn tính, cho nên ngựa mới phát cuồng.

Tư Đồ Thiên Tuyết không nói nữa xoay người đi về phía mấy người Võ Thiến, Nam Cung Văn, Âu Dương Lân và Đông Phương Hiên.

" Thiên Tuyết ngươi giỏi quá đi ".

" Đại tẩu, ngươi cưỡi ngựa rất tốt nhất là lúc ngươi khống chế con ngựa lúc nó bị phát điên ấy thật sự rất ngầu ".

Nam Cung Văn ánh mắt hâm mộ nhìn Tư Đồ Thiên Tuyết lúc trước hắn cũng muốn có được kỹ thuật cưỡi ngựa giống như của đại ca bây giờ hắn phát hiện đến đại tẩu hắn còn không vượt qua được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.