Chương trước
Chương sau
“Tiêu Vũ Nhượng, con Lôi Long kia phẫn nộ như vậy, tôi không tin anh chỉ trộm một gốc tiên thảo, không muốn chết thì nhanh giao ra đây” Tân Sương Nhan khó chịu nói.
Tiêu Vũ Nhượng có chút rối rắm, nếu đều giao ra thì không phải anh ta bận rộn vô ích rồi sao?
“Anh Tiêu, nếu như anh đã nói đây là đồ của anh, cùng lắm thì chúng tôi bồi thường” Tân Trạm nói.
“Bồi thường như thế nào?” Tiêu Vũ Nhượng theo bản năng nói.
“Anh ném một gốc tiên thảo, tôi cho anh một gốc tiên thảo cấp năm, như thế nào?” Tân Trạm nói.
Mấy ngày trước anh nhận tổ, chủ Đông Vực và chủ Nam vực phái người tới gia tộc, cho anh không ít bảo vật, trong đó có rất nhiều tiên thảo, vừa lúc không biết dùng thế nào.
“Nhưng đó là tiên thảo thất phẩm của tôi, hơn nữa đều vô giá”
Tiêu Vũ Nhượng nghe xong, suýt chút hộc máu.
Cấp năm đổi lấy cấp bảy, giá trị đúng là khác nhau trên trời dưới đất.
“Nhưng anh đừng quên, anh là tự cứu mình, chúng tôi nguyện ý bồi thường đã là không tồi rồi”
Tân Sương Nhan tức giận nói: “Hơn nữa, tiên thảo này là cho Lôi Long ăn, bọn tôi tự bỏ tiền túi, anh còn ý kiến cái gì?”
“Anh Tiêu, nếu không phải chị tôi trả đại giới lớn mới làm cho chúng tôi có tư cách ở đây ba ngày. Không phải vì không muốn lãng phí, tôi cũng lười cho anh chỗ tốt” Tân Trạm cũng bất đắc dĩ nói.
“Được rồi, nhưng tôi nói rồi nhé, cỏ Lôi Long số lượng không nhiều, nếu con Lôi Long này vẫn không thỏa mãn, tôi cũng không có biện pháp” Tiêu Vũ Nhượng nói.
“Đừng nói lời vô ích nữa, nhanh lên đi” Tân Sương Nhan thúc giục.
Bay lâu như vậy, hai người đều có chút không chống đỡ được.
Tiêu Vũ Nhượng cũng không lải nhải nữa, lại ném ra hai gốc cỏ Lôi Long.
Sau đó anh ta đau khổ phát hiện, mỗi lần ném tiên thảo ra, đều có thể làm cho con Lôi Long này nguôi giận một lát, cho bọn họ một chút thời gian thở dốc.
Nhưng rất nhanh, con Lôi Long này lại nổi giận, hướng về phía anh ta đòi thêm càng nhiều.
Đầu Tiêu Vũ Nhượng cũng choáng váng, nguyên thú này từ khi nào có loại trí tuệ này.
Mắt thấy cỏ Lôi Long đã ném ra bảy tám cái, con Lôi Long này còn chưa thỏa mãn, Tiêu Vũ Nhượng cắn răng một cái, trực tiếp ném một quả Lôi Long ra.
Lần này, con Lôi Long kia càng thêm kích động, nhào về phía trước nuốt lấy quả Lôi Long.
Sau đó nó ngẩng lên trời rít gào, hướng về phía Tiêu Vũ Nhượng phun ra ba tia chới Công kích sau đó, mỗi lần Tiêu Vũ Nhượng đều bị con Lôi Long này oanh kích ba lần.
“Tôi xem hiểu rồi, anh trộm của nó bốn quả Lôi Long” Tân Sương Nhan xa xôi nói.
“Anh Tiêu, con nguyên thú này tuy vụng về, nhưng xem ra còn biết câu thông cơ bản, chuyện lần này anh quả thật làm sai rồi” Tân Trạm bất đắc dĩ thở dài nói.
“Tôi, tôi nào có nhiều như vậy chứ” Tiêu Vũ Nhượng sắp khóc rồi.
Vừa mới anh ta không chú ý, ném ra tám gốc cỏ Lôi Long, còn có hai gốc có hoa, hiện tại con nguyên thú vô lại này, còn muốn quả Lôi Long của anh ta?
Bản thân anh ta tổng cộng chỉ có năm quả Lôi Long, cho nó bốn quả, cái này quá lỗ rồi.
“Nguy rồi, phía trước chính là biên giới Huyết Ngọc Không Gian, Tiêu Vũ Nhượng anh mau nhanh lên, đừng có hại bọn tôi” Tân Sương Nhan lại thúc giục.
Tiêu Vũ Nhượng cũng bị công kích đến choáng váng, lại thêm Tân Sương Nhan bên cạnh liên tục ồn ào.
Anh ta cắn răng một cái, lưu lại một chút chỗ tốt, còn hơn bị điện đánh chết, sau đó đau lòng vung tay lên.
Ba quả Lôi Long, cứ như vậy rơi vào trong miệng Lôi Long.
Thời gian, giống như dừng lại ở một khắc này, Lôi Long nuốt quả Lôi Long xong, cũng không bay nữa, đám nguyên thú kia đều dừng lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.