Đại chiến kết thúc, đám đông cũng thưa thớt dần đi.
Tân Trạm đáp xuống đất, những thanh trường kiếm xoay quanh anh cũng lần lượt đáp xuống theo, cầm vào bốn bề mộ kiếm.
Chỉ là trên thân những thanh kiếm đều có dấu tích bị hư tổn nặng nề, có vài thanh kiếm còn bị hư hỏng biến dạng, hiển nhiên qua lần thí triển này thì không thể dùng thêm lần nào khác, điều này làm Tân Trạm thấy tiếc nuối.
Băng không, nếu nơi này có thể lợi dụng nhiều lần, thế thì chiến lực của anh ở khu vực trung tâm sẽ nâng cao đến một tâm đáng sợ khác.
Tuy những thanh kiếm hỏng hóc này vốn đã bị người luyện khí vứt bỏ, nhưng có thể giúp anh thì triển một lân thuật Ngự Kiếm thì cũng đã là may mãn lắm rồi.
“Đại sư Thiết Lang đã từng nói: Số phận của một thanh kiếm bắt đầu từ lúc nó được tước ra khỏi vỏ. Nếu đã như thế thì những thanh kiếm này cũng xem như đã hoàn thành phận sự của nó rồi”
Tân Trạm cảm thán một tiếng, vận ra một đạo linh khí, cuộn quanh mộ kiếm, quét sạch toàn bộ bụi bặm tạp nham ở nơi này, dọn dẹp sạch sẽ mộ kiếm.
Những thanh trường kiếm lúc này hơi run nhẹ, tựa như trong kiếm có linh khí đang cảm ơn Tần Trạm “Tân Trạm, lần này anh cướp đi bảo vật mà Nghiêm Trác Văn tính toán bao lâu muốn có được, anh ta nhất định sẽ hận anh đến chết đấy” Chúc Diêu chậm rãi bước tới, cười nói.
“Cơ duyên vốn là thứ sẽ về tay kẻ có thực lực, lẽ nào anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-vi-dai-nhat/913041/chuong-927.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.