Tiêu Nam Dương chỉ trích Tân Trạm làm chuyện xấu, còn Thiết Lang lại tỏ ý chuyện này không liên quan đến Tần Trạm.
Rốt cuộc là ai đúng ai sai?
Tiêu Nam Dương cũng sững sờ, khó mà tin được.
Thiết Lang lập tức nhìn Một Mắt.
Bỗng chốc Một Mắt run rẩy, cúi thấp đầu.
Lúc này mọi người mới hiểu, hóa ra vấn đề là ở Một Mắt.
“Nhưng… Tiêu Nam Dương cắn răng, vẫn muốn nói gì đó.
“Đừng nói nữa, lúc đó thần thức của tôi tản ra, nhìn thấy trận pháp của ông bị nứt dẫn đến hỗn loạn, chỉ là khi đó tập trung luyện khí nên không quan tâm đến cậu ta.” Thiết Lang hừ một tiếng, nói.
“Có nghĩa là, không có Tân Trạm thì lần này thần binh của tôi cũng không thành!”
Thiết Lang nói như chém định chặt sắt, đưa ra cái kết cho chuyện này.
Ông ấy không nói nữa, kéo Tần Trạm vào trong đại điện, để Tiêu Nam Dương đứng ở bên ngoài điện.
“Ha ha, thần binh của tôi luyện thành công, tâm trạng vô cùng tốt nên tổ chức tiệc thiết đãi mọi người, mọi người nhất định phải đến chung vui.” Thiết Lang cười lớn nói.
Tân Trạm theo Thiết Lang vào đại điện, lúc này mới phát hiện bên trong điện rượu ngon thơm phức, xếp đầy các loại đồ ăn, trong đó có không ít tôi tớ qua lại như thoi đưa, bận rộn bày biện.
Nhìn khung cảnh này cũng biết, mọi thứ rõ ràng đã được chuẩn bị trước khi Thiết Lang bắt đầu luyện khí.
Tần Trạm thầm khen ngợi, Thiết Lang đúng là tự tin, còn chưa thành công thì đã bắt đầu chuẩn bị tiệc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-vi-dai-nhat/912971/chuong-857.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.