Triệu Hải Nhân đi tới nói: “Được, nếu em gái tốt của tôi đã mở miệng, tôi sao có thể giết nó chứ? Hơn nữa ngày tốt cũng không tiện sát sinh. Chỉ là con chó này thật sự quá hung dữ, tôi sẽ không giữ lại, nhìn thấy nó tôi cũng cảm thấy sợ hãi”
Giang Nghĩa nói tiếp: “Không sao, tôi nhận nuôi là được rồi.
“Á?” Triệu Hải Nhân sững người: “Giang Nghĩa, anh muốn nhận nuôi một con chó hoang sao? E là không phù hợp với thân phận của anh?”
Giang Nghĩa khẽ mỉm cười: “Có sao đâu chứ? Nói thật, tính của con chó này tôi rất thích, ở mặt nào đó, nó rất giống tôi”
Thật sự rất giống.
Loại bị ép tới đường cùng còn có thể giết ngược, loại ánh mắt lúc nào cũng tản ra khí âm hàn.
Triệu Hải Nhân gật đầu: “Ok, tôi không cần, anh lại muốn nuôi, vậy thì cho anh là được.
Đây cũng coi như Triệu Hải Nhân nể mặt Giang Nghĩa, cảm ơn Giang Nghĩa vừa rồi cứu Triệu Dung một mạng, chỉ là anh ta và Giang Nghĩa không thân, cho dù nể mặt Giang Nghĩa cũng sẽ không nói rõ.
Giang Nghĩa nhìn con chó số hai trong tay, nó vẫn nhe răng, điên cuồng giãy dụa.
Xem ra trong chốc lát sẽ không bình tĩnh lại được.
Giang Nghĩa nói với nhân viên: “Có thể khiến nó tạm thời bình tĩnh được không? Cứ như này cũng không phải là cách. Nó càng giãy dụa, sẽ chỉ tổn thương nó càng sâu.”
“Cái này dễ xử lý.
Nhân viên đi tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/3343322/chuong-1924.html