Giang Nghĩa đi qua, vừa đi vừa hỏi: “Không phải anh nói muốn xử lý tôi sao? Bây giờ cơ hội đến rồi, tại sao anh vẫn còn đứng bất động?”
Hứa Tấn không hề sốt ruột, thờ ơ nói: “Không vội, vẫn chưa đến giờ”
“Ồ? Vậy anh muốn đợi đến lúc nào?”
“Cái này hả...”
Hứa Tấn nhìn đồng hồ, đột nhiên nói: “Giang Nghĩa, anh có cảm thấy lúc này trên người giống như mất đi một chút sức lực?"
Giang Nghĩa khẽ cau mày: “Anh có ý gì?”
Hứa Tấn cười.
Anh ta nói: “Tôi nghe nói, hôm kia hình như anh đã uống trà cùng với sư phụ Ôn Nhược Hà của anh? Còn uống ba cốc.
Giang Nghĩa nheo mắt lại: “Liên quan gì đến anh?”
Hứa Tấn lạnh lùng nói: “Vậy anh có biết, ba cốc trà kia thực ra đều đã bị bỏ thuốc?”
Trên mặt Giang Nghĩa lộ ra sự kinh ngạc.
“Sao có thể?”
“Anh đừng có mà ăn nói linh tinh!”
Hứa Tấn cười không khép được miệng: "Haha, chết đến nơi rồi mà còn không biết sao? Anh nghĩ sư phụ anh gọi anh đến làm gì, chỉ là mời anh uống trà sao? Ông ta sợ anh chặn con đường của ông ta, nên đã bỏ thuốc vào trà của anh, chính là muốn thủ tiêu anh, đồ ngốc!”
Giang Nghĩa làm ra dáng vẻ hoàn toàn không tin: “Anh nghĩ tôi sẽ bị anh khiêu khích, chia rẽ đúng không? Sư phụ tôi muốn hạ độc, sao anh lại biết được?"
Hứa Tấn nhún vai: “Tôi biết là vì con cáo già Ôn Nhược Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/3343226/chuong-1224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.