“Được, nể mặt cửa tiệm trăm năm của nhà họ Mạc, tôi cho cậu chút thời gian.
"Cậu cứ quỳ ở đó đi, nội trong một ngày mà không cho tôi một lời giải thích hợp lý thì cậu cứ quỳ cá ngày không được đứng dậy, không được uống nước, không được ăn cơm.
“Nếu cậu chết thì đó cũng là do cậu đáng đời. “Chúng ta đi.”
Người cầm đầu vẫy tay, chỉ để lại vài người quan sát, còn lại đều tạm thời rời đi.
Vì Mạc Nguyên cúi đầu nhận tội nên bọn Giang Nghĩa và Mạc Thanh Tùng có thêm chút thời gian quý giá để tìm ra hung thủ, truy tìm chân tướng.
Mạc Thanh Tùng nhìn đứa con trai đang quỳ trên đất kia, lòng đau đớn khôn nguôi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sự việc náo loạn tới bước đường này đều là do nó tự tay gây ra cả. Nó nên quỳ.
Nó nên trả giả vì sự ngu xuẩn bồng bột của mình. "A!"
Mạc Thanh Tùng quay người vào trong, ông ta ngồi
trên sofa, nước cũng không uống, tóc rụng không ít vì lo lắng.
Giang Nghĩa cũng ngồi bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần.
Họ kiên nhân chờ đợi.
Lại hai tiếng trôi qua, cuối cùng Bạch Dương cũng trở lại.
Anh ta trực tiếp xông thẳng và phòng khách rồi nôn nóng nói: “Thống soái, tra ra rồi.”
Giang Nghĩa lập tức mở mắt: “Là ai?”
“Là lão gia Rết và Laura của Khoa học kỹ thuật Trọng Môn!”
Giang Nghĩa nheo mắt lại, trong mắt anh loé lên một tia hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/3343176/chuong-1818.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.