Sáng sớm hôm nay, đúng như Giang Nghĩa đoán. Vừa bảnh mắt ra đã có một đám người chặn cửa, muốn một lời giải thích.
“Mạc Thanh Tùng, ông cút ra đây cho tôi!”
“Cầm tiền của bọn tôi, ở biệt thự đi siêu xe chơi gái, vui quá nhỉ?”
“Ghê tởm!”
“Ông trời đúng là sáng mắt, thiêu cháy cửa tiệm trăm năm của nhà họ Mạc là đúng rồi”
“Đáng đời !”
“Mạc Thanh Tùng, đồ khốn nhà ông mau cút ra đây, trả tiền đây, nhanh lên.
Một đám đông trong giới y dược thủ đô đều đang đứng trước cống măng mỏ.
Cũng hiểu được thôi.
Dù gì trong mắt bọn họ, lòng tốt của mình, tiền mình quyên góp lại bị cha con Mạc Nguyên tiêu hoang. Chuyện này sao có thể nuốt trôi chứ?
Mọi người bỏ tiền ra là vì muốn tinh thần dân tộc được nối truyền chứ không phải là để mày đi chơi gái.
Giang Nghĩa đã sớm đoán được chuyện này nên đã sớm sắp xếp rất nhiều bảo an đứng ở cổng, đảm báo những người này sẽ không xông vào đập phá cướp bóc.
Đồng thời cùng đảm bảo được sự an toàn của họ.
Sau khi bọn họ mắng một lúc lâu, cánh cổng từ từ mở ra, Mạc Thanh Tùng bước ra ngoài.
Ông ta giơ tay lên nói: “Mong mọi người yên lặng” Mọi người lập tức yên lặng, muốn nghe xem Mạc Thanh Tùng sẽ giải thích thế nào.
Mạc Thanh Tùng nói: “Thưa các vị, tôi biết các vị rất tức giận, ai đọc tin cũng cảm thấy không vui. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/3343175/chuong-1817.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.