Chương trước
Chương sau
Trong tòa nhà văn phòng của xí nghiệp Thiên Đỉnh, đồng hồ cát ở trên bàn từ từ chảy xuống.
Tôn Tại Ngôn xoay chiếc đồng hồ cát, mắt nhìn cát chảy xuống, trong lòng thấp thỏm bất an.
Anh ta kiếp này từng tính kế vô số người, trước giờ chưa có lần nào cảm thấy hoảng sợ như bây giờ, rõ ràng anh ta là người tính kế người khác, tại sao anh ta lại phải hoảng sợ?
Cho dù thất bại, hình như cũng không có tổn thất gì, về sau làm lại là được rồi.
Nhưng loại bất an này cứ quấn lấy trái tim của anh ta, làm sao cũng không quăng đi được.
“Nhiều ngày như vậy rồi, Giang Nghĩa, tại sao cậu vẫn không có một lần hành động gì?”
“Lẽ nào cậu muốn giải trí Ức Châu bị hủy hoại theo phương thức như này hay sao?”
Tuy điều này quả thật là mục đích của Tôn Tại Ngôn, nhưng anh hùng tiếc anh hùng, anh ta hy vọng nhìn thấy Giang Nghĩa có thể có một lần phản kích đẹp mắt, đó mới là sự thống khoái khi cao thủ so chiêu.
Giống như kiểu chết trong yên lặng như này, thật sự có hơi vô vị.
Tôn Vĩnh Trinh mở máy tính lên, lúc nào cũng lướt tin tức, trong lòng vui muốn chết.
Thấy scandal ngập trời của giải trí Ức Châu, nhìn báo cáo tài vụ của giải trí Ức Châu có thể toang bất cứ lúc nào, trong lòng Tôn Vĩnh Trinh vui như hoa nở.
Nói thật, từ khoảng thời gian Giang Nghĩa quay về, sắp nửa năm rồi, ông ta chưa có lần nào thắng cả.
Thua hết lần này đến lần khác.
Nhưng có câu nói rất hay, thắng trước không tính là thắng.
Ai có thể cười tới cuối cùng, người đó mới là người chiến thắng thật sự, từ tình hình hiện nay cho thấy, rõ ràng, Tôn Vĩnh Trinh ông ta mới là người chiến thắng thật sự!
Đang lướt tin tức, đột nhiên, Tôn Vĩnh Trinh nhìn thấy một tin tức kỳ lạ: Phương Khánh Dương vội kêu gọi giới truyền thông, mở họp báo lần thứ hai, nói có chuyện quan trọng muốn tuyên bố.
“Chuyện quan trọng sao?”
“Điều này hình như không nằm trong kế hoạch của chúng ta nhỉ?”
“Phương Khánh Dương vu khống một lần quá nghiện, còn muốn vu khống lần hai hay sao?”
Tôn Tại Ngôn nghe thấy lời nói lẩm bẩm của Tôn Vĩnh Trinh, ngồi ghé qua.
“Mở ra xem thử.”
“Ừ.”
Tôn Vĩnh Trinh mở giao diện livestream, chỉ thấy Phương Khánh Dương dẫn tất cả quản lý cấp cao của công ty, xếp thành một hàng.
Bên dưới là một đống phóng viên.
Bởi vì tin tức lần trước Phương Khánh Dương công bố thật sự quá gây chấn động, cho nên lần này không có nhà nào muốn bỏ lỡ tin tức quan trọng, cho nên lũ lượt phái đại diện tới.
Nhất định phải tranh được đề tài của tin tức.
Tôn Vĩnh Trinh vui vẻ nói: “Thật thú vị, tên Phương Khánh Dương bản lĩnh khác không có, trò ném đá xuống giếng lại chơi rất giỏi. Mắt thấy giải trí Ức Châu sắp không cầm cự được nữa, lúc này lại tới giẫm một cái, đây là muốn tăng tốc độ giải trí Ức Châu xong đời.”
Tôn Tại Ngôn không nói chuyện, yên lặng nhìn Phương Khánh Dương ở trong livestream, cứ cảm thấy có hơi bất an trong lòng.
Ông ta, rốt cuộc muốn làm gì?
Ting.
4h30p’ chiều, buổi họp báo chính thức diễn ra.
Trong live, Phương Khánh Dương đứng dậy, dẫn tất cả các quản lý cấp cao cùng nhau cúi người, giống y hệt với cảnh tưởng đã diễn ra ở lần họp báo đầu tiên!
Thời gian cúi người lần này dài hơn, tròn 5 phút, có thể nhìn ra sự chân thành của ông ta.
Cúi người xong, tất cả mọi người ngồi xuống.
Quay đầu chủ đề chính.
Phương Khánh Dương cũng không nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề: “Lần này gọi mọi người đến gấp, không vì chuyện gì khác, vẫn là vì chuyện phân chia doanh thu phòng vé của “Thập Vạn Thiên Binh”; hôm nay tôi muốn làm rõ một chuyện với mọi người --- Thật ra, tiền bán vé không có làm giả, những ngôn luận trước đó đều là bịa đặt!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.