Chương trước
Chương sau
Đằng sau giải trí Ức Châu rốt cuộc là quái vật như thế nào?
Ở trước hiệu suất làm việc nhanh chóng dứt khoát này, ‘kéo dài’ của Phương Khánh Dương là căn bản không có tác dụng.
Mắt thấy Mạnh Thăng sắp xoay người rời đi, ông ta mau chóng đi tới cản lại, cung kính nói: “Phó cục trưởng Mạnh, ngài đợi chút, sự việc thật ra không phải như ngài nghĩ, tiền bán vé đó...”
Mạnh Thăng nhìn ông ta: “Tiền bán vé làm sao?”
Phương Khánh Dương ngập ngừng.
Nếu ông ta thừa nhận số liệu tiền bán vé là thật, không có làm giả, vậy chuyện ông ta mở họp báo hãm hại giải trí Ức Châu sẽ bị lộ.
Nhưng nếu ông ta không thừa nhận, cắn chết giải trí Ức Châu không buông, vậy ông ta không thể không đối mặt với hai trừng phạt phá sản + giam lỏng.
Nửa đời sau đoán chắc sẽ rất tồi tệ.
Ông ta là rất muốn lật đổ giải trí Ức Châu, nhưng nếu cái giá của việc lật đổ giải trí Ức Châu là đồng quy vô tận, vậy ông ta không vui lòng rồi.
Cái ông ta muốn là kiếm nhiều tiền, không phải là muốn chôn mình vào lỗ!
Mạnh Thăng thấy ông ta không nói chuyện, tức giận nói: “Làm cái gì mà lấp la lấp lửng? Ông là đùa giỡn với tôi sao?!”
Phương Khánh Dương bị dọa giật mình.
“Không phải, không phải đùa giỡn ngài, tôi là muốn nói chuyện tiền bán vé thật ra...”
Ông ta cắn răng nhỏ giọng nói: “Tiền bán vé đó thật ra không có vấn đề gì, giống như những gì ghi trong kê khai mà chúng tôi cung cấp cho cục thuế, đó là số liệu thật.”
Mạnh Thăng nhíu mày: “Vậy số liệu kê khai mà ông công bố trong buổi họp báo lại là như nào?”
“Cái đó...” Phương Khánh Dương cúi đầu: “Đó là tôi vì muốn hãm hại giải trí Ức Châu, cố ý nói như vậy.”
Chân tướng sự thật rõ ràng.
Mạnh Thăng cho thủ hạ mở ghi âm, sau đó nói với Phương Khánh Dương: “Nói lại lần nữa lời ông vừa nói, chúng tôi ghi lại.”
Ờm...
Hết cách, Phương Khánh Dương nói lại lần nữa đầu đuôi sự việc.
Trái tim của ông ta hoàn toàn trùng xuống.
Mạnh Thăng gật đầu, nói với Phương Khánh Dương: “Loại người như ông thật là không ra cái gì cả, giải trí Ức Châu người ta làm việc thiện, ông còn nhân cơ hội mà hãm hại người ta, thật sự khốn nạn!”
“Trước ngày mai, mau chóng mở tiếp một buổi họp báo, kể lại chân tướng sự việc cho công chúng.”
Trong lòng Phương Khánh Dương không phục, nghiến răng nói: “Hình như chuyện về sau không liên quan với cục thuế nhỉ? Các ngài quản hơi rộng rồi.”
Mạnh Thăng lạnh lùng nói: “Chuyện bất nghĩ trên đời, tôi thấy thì sẽ quản! Nói cho ông biết, trở về tôi sẽ gửi video cho cục cảnh sát và người phụ trách của giải trí Ức Châu.”
“Bản thân ông mở họp báo thừa nhận lỗi lầm, còn có thể coi như có tình tiết ‘tự thú’, sẽ giảm nhẹ trừng phạt.”
“Nhưng nếu người của cục cảnh sát tới cửa, sự việc sẽ phiền phức đấy.”
“Giải trí Ức Châu sẽ kiện các ông vu khống phỉ báng, hậu quả sẽ như thế nào, tự mình nghĩ đi!”
“Đi!!”
Phất tay, Mạnh Thăng dẫn người của cục thuế rời khỏi hiện trường.
Phương Khánh Dương hoàn toàn ngây ngốc.
Bụp một tiếng, ông ta trực tiếp ngồi sụp dưới sàn.
Hai mắt của ông ta trống rỗng nhìn phía trước, nhớ lại những lời Mạnh Thăng vừa nói.
Phải, nếu phía cảnh sát tìm tới, nếu giải trí Ức Châu tranh công bố sự thật với mọi người trước, vậy kết quả chờ đợi ông ta chỉ có một --- chết.
“Không được, công ty mình vất vả kinh doanh không thể bị hủy hoại như vậy.”
“Thư ký Ngô!”
Thư ký vội vàng chạy tới bên cạnh: “Phương tổng, có chuyện gì sao?”
Phương Khánh Dương nuốt nước bọt, giọng nói run rẩy: “Bây giờ, ngay lập tức, ngay tức khắc liên lạc với tất cả đơn vị truyền thông, nói với bọn họ, tôi có một tin tức siêu quan trọng muốn tuyên bố!”
“Đi mau!!!”
“Được!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.