“Muốn tôi đi cầu xin Giang Nghĩa sao?”
“Ha ha, không thể!”
“Điền Kê, đừng trách người đại ca này nhẫn tâm. Cho dù để cậu chết, tôi cũng sẽ không bao giờ đi cầu xin Giang Nghĩa cứu cậu.”
“Tôi nghĩ chắc cậu cũng không muốn Giang Nghĩa cứu cậu đâu đúng không?”
Dương Tuấn Thiên đã trở nên ác độc hơn rồi.
Tình anh em gì chứ?
Nó chẳng là gì cả!
Anh ta thà hy sinh người anh em của mình còn hơn xuống nước đi cầu xin sự giúp đỡ của Giang Nghĩa.
Ở nơi khác, trong sân tập.
Giang Nghĩa vẫn dựa vào ghế, vắt chéo chân ngắm nhìn bầu trời trong xanh.
Anh tính toán thời gian, sắp không kịp rồi.
Anh thở dài một hơi.
“Hầy, Dương Tuấn Thiên ơi Dương Tuấn Thiên, anh thà hy sinh Điền Kê cũng không chịu tới cầu xin tôi giúp đỡ sao.”
“Nên nói anh quá kiêu ngạo? Hay là nói anh quá nhẫn tâm đây?”
Giang Nghĩa đứng dậy đi tới bãi đậu xe.
Lâm Mộng Vân bước tới hỏi: “Giang Nghĩa, vừa rồi hình như tôi thấy bác sĩ Lục Diệp tới tìm anh, có chuyện gì sao?”
Giang Nghĩa cười khổ thở dài một hơi.
“Khám bệnh.”
“Bác sĩ Lục mời anh đi khám bệnh sao?”
“Không thể nói rõ trong chốc lát được, lên xe đi.”
Giang Nghĩa chở Lâm Mộng Vân đến bệnh viện.
Tới bệnh viện, bọn họ đi đến phòng phẫu thuật.
Vừa định đi vào, Dương Tuấn Thiên đã ngăn anh lại: “Anh muốn làm gì? Tôi gọi anh đến sao? Ở đây không chào đón anh, cút khỏi đây mau, anh có nghe tôi nói gì không?”
Giang Nghĩa chưa kịp lên tiếng, Lâm Mộng Vân đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/310094/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.