Giang Nghĩa khá bất lực.
Anh tốt bụng bỏ qua mối hiềm khích trước đây để chữa bệnh cho Điền Kê, nhưng kết quả lại rơi vào kết cục này, quả thật quá nực cười.
Nói thật, mạng sống rất quan trọng.
Vả lại cái mạng này còn thuộc về đội đua xe.
Để đáp lại sự tin tưởng của ông Lâm, Giang Nghĩa dự định cho dù đối phương có nói gì đi chăng nữa thì anh cũng sẽ cứu sống Điền Kê. Nhưng xem tình hình bây giờ, Điền Kê có thể cứu được hay không vẫn còn rất khó nói.
Trời làm bậy có thể tha, tự làm bậy không thể sống!
Nếu đây là lựa chọn của họ, Giang Nghĩa cũng không cần phải đóng vai người tốt.
Anh xoay người ngồi xuống ghế, đặt hai tay lên hai bên ghế, vắt chéo chân lặng lẽ nhìn lên trời không nói một lời, như thể đang đợi thứ gì đó.
Nếu đến sớm thì có thể cứu được.
Nếu đến chậm, vậy thì….
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc!
2. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
3. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
4. [Ngôn Tình] Sống Chung
=====================================
“Ái chà…”
Giang Nghĩa không suy nghĩ nữa, thôi thì thuận theo ý trời vậy.
Ở nơi khác.
Dương Tuấn Thiên lái xe đưa Điền Kê đến bệnh viện, cũng giống lần trước, anh ta vẫn yêu cầu Lục Diệp làm phẫu thuật.
Sau khi nhìn thấy bệnh nhân, Lục Diệp cảm thấy bất an trong lòng.
Anh ta nhìn quanh một vòng rồi hỏi: “Chỉ hai người thôi sao?”
Dương Tuấn Thiên gật đầu: “Chỉ có hai chúng tôi thôi.”
“Tôi nhớ lần trước có một người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/310092/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.