Chương trước
Chương sau
Lâm Mộng Vân đi tới khuyên: “Điền Kê anh đừng quậy, y thuật của Giang Nghĩa rất cao minh, anh quên bệnh của ba tôi do anh ấy chữa khỏi sao? Nếu anh ấy bảo anh ăn ít đồ bổ thì chắc chắn sẽ có lý do của anh ấy.”
“Điền Kê, cậu nghe lời đi, đừng ngoan cố.”
Điền Kê khinh thường nói: “Y thuật cậu ta có cao minh hay không tôi không biết, nhưng tôi biết rất rõ, tâm cậu ta rất dơ bẩn!”
Điền Kê vừa nói vừa cắn một miếng đồ bổ to nhai trong miệng.
Anh ta vừa nhai vừa nói: “Cô Lâm, có lẽ Giang Nghĩa thật sự rất có hiểu biết với y thuật, nhưng tâm cậu ta quá dơ bẩn, nói cách khác là không muốn bệnh tình của tôi tốt hơn, chỉ muốn tôi chết đi.”
“Cô nói xem sao tôi có thể tin tưởng lời nói của loại người này?”
“Nếu tôi tin cậu ta thì không phải tôi sẽ thành kẻ ngốc sao?!”
Giang Nghĩa hơi bất đắc dĩ.
Nếu anh thật sự muốn Điền Kê chết thì sao phải dùng thủ đoạn thấp kém như vậy chứ?
Anh không cần làm gì, chỉ cần ở một bên nhìn là có thể làm cho Điền Kê chết.
Làm ơn mắc oán.
Đây là lần đầu tiên Giang Nghĩa có cảm giác này.
Dương Tuấn Thiên đã đi tới châm chọc nói: “Mộng Vân, cô đừng nói giúp Giang Nghĩa cả ngày nữa, ai không biết còn tưởng hai người có quan hệ gì.”
Lâm Mộng Vân sửng sốt.
Cô tức giận nói: “Dương Tuấn Thiên, anh nói vậy là có ý gì?”
“Ha ha, không có ý gì, chỉ khuyên cô giữ mình trong sạch, phụ nữ phải có sự rụt rè!”
“Dương Tuấn Thiên!!!”
Vì trước đây Lâm Mộng Vân đã tiếp xúc với Giang Nghĩa, hơn nữa trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn nói giúp Giang Nghĩa, nên trong lòng Dương Tuấn Thiên rất khó chịu.
Suy nghĩ của ang ta rất đơn giản, thông qua phép khích tướng này để làm Lâm Mộng Vân tỉnh ngộ.
Nhưng biến khéo thành vụng.
Lâm Mộng Vân chẳng những không ‘ tỉnh ngộ ’, ngược lại ấn tượng với Dương Tuấn Thiên càng kém hơn.
Không phải cô không biết Dương Tuấn Thiên thích mình, theo đuổi mình, lý do lâu rồi cô vẫn không đồng ý, thật ra là vì cô không thể có chút hảo cảm với Dương Tuấn Thiên.
Lúc Dương Tuấn Thiên nói ra lời này đã trực tiếp làm Lâm Mộng Vân sinh ra ác ý với anh ta.
Vài người đang làm ra vẻ thì bỗng nhiên, sắc mặt Điền Kê thay đổi.
Dường như trong tích tắc, khuôn mặt Điền Kê đỏ rực như bị bàn ủi ủi lên, hai mắt gần như lồi ra ngoài.
Rầm!
Điền Kê trực tiếp ngã xuống từ trên xe lăn xuống đất, tay chân run rẩy, bất tỉnh nhân sự.
Đồ bổ chưa ăn xong còn rơi xuống ở bên cạnh.
“Điền Kê!!!”
Biến hoá xảy ra thình lình làm Dương Tuấn Thiên khiếp sợ, anh ta lập tức đi qua đỡ Điền Kê.
Giang Nghĩa nhíu mày, cái gì gọi là điếc không sợ súng? Chính là như vậy.
Điền Kê không nghe lời Giang Nghĩa khuyên bảo, khăng khăng muốn ăn đồ bổ, kết quả ăn quá nhiều, máu đã dễ dàng tắc nghẽn, sau khi ăn xong máu càng thêm đông tụ rồi nhanh chóng tắc nghẽn.
Nếu không xử lý kịp thời thì có khả năng sẽ mất mạng.
Giang Nghĩa đi qua nói: “Để tôi chữa trị cho cậu ta, bây giờ xử lý vẫn còn kịp.”
“Cút!!!”
Dương Tuấn Thiên trực tiếp hét lớn về phía Giang Nghĩa: “Đừng có mèo khóc chuột giả từ bi ở đây, mày ước gì Điền Kê sẽ biến thành như vậy đúng không?”
Nói xong, anh ta lập tức bế Điền Kê lên đi vào trong xe.
Giang Nghĩa vừa định đuổi theo, Dương Tuấn Thiên đã nói với các đội viên: “Cản anh ta lại cho tôi! Đừng để anh ta đến bệnh viện quấy rối.”
“Được!!!”
Một đám đội viên lập tức lao lên ngăn cản Giang Nghĩa, không cho anh đi theo đến bệnh viện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.