Hoàng hôn, bên con sông nhỏ.
Đinh Thu Huyền không có về nhà, điện thoại cũng không phải thật sự hết pin, mà là không muốn tiếp tục nhìn thấy những bộ mặt xấu xa đó nữa.
Cô và Giang Nghĩa đi bộ ở ven con sông nhỏ, nhìn ánh nắng chiếu trên mặt sông, sóng nước lấp lánh trông thật đẹp.
“Giang Nghĩa, anh nhìn thấy bộ dạng vừa rồi của ông nội chứ? Đã tức tới mặt mày đỏ bừng, giống như ấm nước bị đun đỏ vậy.”
Giang Nghĩa mỉm cười: “Em từ khi nào cũng trở nên xấu xa như vậy? Trước đây không phải còn kêu anh phải ‘khách sáo’ với ông cụ một chút hay sao?”
Đinh Thu Huyền thở dài: “Phải, bất luận nói thế nào, ông ấy vẫn là ông nội của em, là ruột thịt của em. Nhưng chuyện ngày hôm nay thật sự quá chọc điên người khác rồi, nếu không phải 30 chủ hộ đó ‘giúp’, em thật sự không biết phải làm sao mới được.”
Nói tới đây, Đinh Thu Huyền càng thêm nghi hoặc.
“Thật ra em cũng không hiểu chuyện này là sao.”
“Giang Nghĩa, anh nói xem tại sao người khác đi thương lượng thuyết phục đều bị đuổi ra ngoài, mà em vừa tới thì không cần nói gì cả, bọn họ bằng lòng ký tên ngay?”
Giang Nghĩa đảo mắt: “Bởi vì… em thông minh xinh đẹp, vừa ra sân thì chiêu rọi người ta, chấp nhiếp hết bọn họ? Tiên tử lên sân, đương nhiên sẽ bị khuất phục rồi.”
Đinh Thu Huyền đưa ngón trỏ chọc vào đầu của Giang Nghĩa: “Anh đó, cả ngày sẽ biết nói linh tinh, dỗ em vui.”
Cô nhìn Giang Nghĩa, nhìn vậy rồi mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/310024/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.