Chương trước
Chương sau
Tân Uẩn có chút lo lắng, Giang Nghĩa chỉ đá bóng trở về, không phải thật sự muốn chữa bệnh, anh sao có thể chữa khỏi bệnh thận cho Lâm Gia Vinh chứ?
Thạch Khoan quá xấu xa.
Ông ta đang lợi dụng tâm lý muốn chữa bệnh của Lâm Gia Vinh, không quan tâm đến sống chết của người bệnh, thà để cho Lâm Gia Vinh chết, cũng phải hãm hại nhà họ Tân.
Không phải cậu nói cậu có thể chữa bệnh sao?
Được.
Cậu chữa bệnh cho tôi xem đi!
Thạch Khoan, Thạch Văn Bỉnh đồng thời lộ ra nụ cười xấu xa, ghê tởm.
Lâm Gia Vinh bị bệnh thận giày vò rất kinh khủng, rất muốn lập tức chữa khỏi bệnh, bệnh nhân, chỉ cần nghe thấy có hi vọng có thể chữa khỏi bệnh đều sẽ không từ bỏ.
Do dự thêm một lúc, Lâm Gia Vinh gật đầu.
“Được, tôi để cho cậu chữa!”
Lượt này đến Tân Uẩn sững sờ, cô ta không thể nghĩ đến Lâm Gia Vinh lại để cho Giang Nghĩa chữa trị?
Bây giờ đâm lao thì phải theo lao.
“Ông Lâm, ông có cần suy nghĩ thêm không?”
“Còn suy nghĩ cái gì nữa? Lẽ bào y thuật bí truyền của nhà họ Tân các ngươi là giả? Lời cô vừa nói là đang lừa tôi?”
“Ớ, cái này….”
Tân Uẩn nghẹn họng không nói được gì.
Giang Nghĩa lại rất bình tĩnh, đưa tay chỉ vào giường bệnh: “Ông Lâm, mời ông nằm lên giường bênh, cởi áo ra.”
Tân Uẩn sốt ruột, kéo tay áo anh, nhỏ giọng, lẩm bẩm nói: “Anh làm gì vậy? Đừng có mà làm linh tinh, bệnh thận của ông ra rất nghiêm trọng, không chú ý là sẽ chết người đó!”
“Yên tâm, tôi không có vấn đề gì.”
Yên tâm?
Yên tâm cái shit!
Tân Uẩn quả thật sắp khóc đến chết rồi, biết chuyện sẽ thành ra thế này, chi bằng lúc đó thẳng thắn thừa nhận không có cách nào chữa trị là xong rồi.
Ba con nhà họ Thạch cười rất vui vẻ.
Đợi Giang Nghĩa làm hỏng chuyện, chữa cho Lâm Gia Vinh thành người tàn phế, nhà họ Tân cũng hoàn toàn xong đời.
Hai nhà đấu nhau hàng trăm năm, cuối cùng nhân cơ hội lần này, có thể hoàn toàn đánh bại nhà họ Tân!
Mỗi người có một suy nghĩ khác nhau. . Ngôn Tình Sủng
Dưới sự giúp đỡ của trợ lý, Lâm Gia Vinh đi đến trước giường bệnh, cởi áo ra, sau đó nằm lên giường bệnh.
Sau đó, Giang Nghĩa chuyển một cái ghế ngồi bên cạnh giường bệnh.
“Kim bạc, nước, khăn.”
Lập tức có người chuẩn bị đầy đủ ba thứ này.
Giang Nghĩa đưa tay ra lấy cây kim, đâm quanh người Lâm Gia Vinh, thứ mà anh đang vận hành chính là cuốn mà Tân Kỳ để lại.
Trong lúc đâm kim, đưa ‘khí’ thống qua tám huyệt đạo truyền vào trong cơ thể của Lâm Gia Vinh.
Người ngoài không nhìn thấy sự tồn tại của luồng khí này.
Sau khi có mấy mũi tên đâm vào, Lâm Gia Vinh cảm thấy cơ thể mình nóng lên, cả người giống như con heo sữa bị nướng trên giá, vừa đau vừa ngứa.
Ông ta không nhịn được, kêu gào thảm thiết.
Trợ lý không nhìn được nữa: “Anh đang chữa bệnh hay là giết người đấy?”
Giang Nghĩa dừng tay, giơ kim lên: “Anh làm được thì làm đi?”
Trợ lý lập tức ngậm miệng lại, không nói gì nữa.
Ba con nhà họ Thạch ở bên cạnh nhìn thấy thì lắc đầu, chỉ mấy cây kim rách nát này có thể chữa khỏi bệnh? Haha, đang đùa sao.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Lâm Gia Vinh, rõ ràng là đang cách cái chết không xa.
Thêm một lúc nữa, Lâm Gia Vinh thật sự chết rồi, cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Tân xem như là hoàn toàn bị phá hủy!
Nghĩ đến điều này, ba con nhà họ Thạch vô cùng vui mừng.
Tân Uẩn cau mày, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nói thật, cô ta cũng không hiểu kim pháp này của Giang Nghĩa là gì.
Có thể làm được sao?
Tất cả mọi người ở đây, chỉ có Giang Nghĩa là vẫn bình tĩnh, không chút lo lắng.
Từng cây kim được đâm xuống.
Phụt!!!
Lâm Gia Vinh đột nhiên ngồi dậy, phun ra một ngụm máu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.