Mặc dù Đinh Nhị Tiến đoán đúng rồi, nhưng vô ích, sự thật như thế, ông ta nói cái gì cũng vô dụng.
Từ Thông nhún vai: “Bác trai à, thua thì thua thôi, ngài không cần phải tìm lý do sứt sẹo này chứ? Nghe như là ngài không chịu được thua vậy.”
Đinh Nhị Tiến vừa tức giận lại không thể làm gì.
Lúc này, Giang Nghĩa nhàn nhạt nói: “Không phải còn mười phút sao, không cần gấp.”
Từ Thông nở nụ cười: “Có mấy người, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Anh cho rằng mười phút còn lại có thể đuổi kịp sao Nói cho anh biết, chẳng những không thể đuổi kịp, ngược lại chênh lệch sẽ càng lớn!”
Đột nhiên, điện thoại của Giang Nghĩa vang lên.
Nhận điện thoại.
Đầu kia truyền đến giọng nói rất nhỏ của Long đầu trọc: “Lão đại, bên này em đã chuẩn bị xong, làm hay không!”
Giang Nghĩa xấu xa cười: “Làm!”
Sau đó, một màn làm người ta kinh ngạc xảy ra.
Chỉ thấy trong quá trình diễn, từ khán đài của giải trí Bách Khoa có một đám người ồn áo đứng lên, mỗi người đều hét lớn.
“Hát nhép!”
“Sao chép!!”
“Ăn cắp!!!”
“Lăn xuống đi!!!”
Một người lại một người, tiếng này tiếp tiếng kia, hiện trường buổi biểu diễn cuối năm của giải trí Bách Khoa hoàn toàn rối loạn.
Tất cả mọi người ngồi trước TV đều trợn trọn mắt, cả một đám hai mắt nhìn nhau, cũng không biết vì sao đang yên đang lành lại xảy ra chuyện như vậy.
Có người nghe thấy ca khúc Hoa Tưởng Dung đang biểu diễn mới phản ứng lại.
Bài hát này chính là “Tòng Quân” lên bảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/309944/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.