Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Đinh Thu Huyền.
Ai mà ngờ cô gái nhỏ nhắn này, thế mà có thể nói ra mấy lời “khí phách” như vậy?
Đinh Nhị Tiến cau mày: “Thu Huyền, đừng làm loạn.”
Đinh Thu Huyền lạnh lùng nói: “Không chỉ là giặt quần áo một tuần thôi sao. Con có thể chịu được. Ba, cược với anh ta đi, hơn nữa con cũng giống ba, có lòng tin tuyệt đối với Lăng Dao.”
Đây không phải là giận quá mất khôn sao?
Nếu như thua thì phải làm sao?
Từ Thông thua cũng không có gì lo, một người đàn ông, giặt quần áo cho người ta thì giặt thôi, nhưng mà Đinh Thu Huyền là một người phụ nữ, khi không lại đi giặt quần trong cho người ta, cái này sao có thể được?
Truyền ra thì mất mặt đến nhường nào?!
Đinh Nhị Tiến nhìn Giang Nghĩa, chép miệng với anh, ý chính là muốn Giang Nghĩa hỗ trợ khuyên nhủ.
Giang Nghĩa lại “ngầm hiểu”, mở miệng nói: “Con thấy Thu Huyền nói rất có lý, Lăng Dao nhất định sẽ chiến thắng, ba, ngài cược đi.”
Đinh Nhị Tiến thiếu chút nữa tức hộc máu.
Đây là nói cái gì chứ?
Từ Thông đối diện âm hiểm cười nói: “Bác trai, con gái và con rể bác đã đồng ý rồi, sao bác vẫn không muốn chứ? Chẳng lẽ, bác thật sự là nhát như cáy?”
“Kệ đấy!” Đinh Nhị Tiến ngồi xuống: “Cược thì cược, ai sợ ai chứ? Tôi cũng không tin, một cái thứ ngực to không não, có thể so được với Lăng Dao tài nghệ song toàn? Ha ha!”
Ván cược, đã lập.
Mọi người đều không ai nói nữa, mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/309943/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.