Cung Tranh cười: “Khai trừ? Quần què! Ông đây là tổng giám đốc khu vực Giang Nam, chỉ có tôi mới có quyền khai trừ người khác, không ai có quyền khai trừ tôi. Cậu là cái thá gì, có quyền khai trừ tôi?”
Dương Diệp Hoa bất đắc dĩ lắc đầu.
Anh ta lấy trong lòng ra lá thư miễn nhiệm đưa cho Cung Tranh.
“Tự anh xem đi. Đây là đơn miễn nhiệm từ trụ sở chính MiLan gửi tới, anh đã bị tổng bộ trang sức Star Jewelry – gia chủ nhà họ Kỳ đích thân miễn nhiệm. Bây giờ, Dương Diệp Hoa tôi là tổng giám đốc khu Giang Nam.
“Anh nghe hiểu rồi chứ?”
Chuyện này…
Toàn thân Cung Tranh run rẩy.
Đùa gì vậy? Người của trụ sở chính MiLan sao lại có hứng thú quản chuyện khu Giang Nam?
Khắp nơi có nhiều chi nhánh như vậy, sao lại cứ chọn vào lúc này khai trừ mình?
Không thể nào.
Thực quá trùng hợp rồi.
Cung Tranh giật thư miễn nhiệm sang, trên thư viết vô cùng rõ ràng, ông ta quả thật đã bị miễn nhiệm.
Ngoài ra, điện thoại của anh ta cũng nhận được tin nhắn, thông báo ngày mai đến công ty nhận báo cáo từ chức.
Tất cả đều đã được quyết định.
“Không thể nào, không thể nào.”
“Tại sao tôi lại đột nhiên bị khai trừ?”
“Tôi mới là tổng giám đốc khu vực Giang Nam, sao tôi còn bị khai trừ?”
Cung Tranh dở khóc dở cười, thực sự không biết nên nói gì nữa, vừa rồi anh ta còn rất đắc ý trào phúng Giang Nghĩa, luôn miệng đòi rút vốn.
Kết quả sau hai mươi phút, vị trí tổng giám đốc của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/309934/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.