Thấy Cung Tranh hống hách như thế, Giang Nghĩa cũng không tức giận mà vẫn tỏ ra điềm tĩnh.
Anh cầm điện thoại, lướt kiếm tin nhắn, tìm đến cái tên: Kỳ Chấn.
Sau đó, anh ngồi xuống, bình tĩnh gõ vài chữ gửi cho anh ta rồi cất điện thoại.
Mọi hành động diễn ra trong vòng chưa đầy hai phút.
Không ai ngạc nhiên về hành động của anh.
Trình Đan Đình thấp thỏm không yên, cô ta quyết định thử khuyên Giang Nghĩa lần cuối.
“Giang tổng, bây giờ không phải là lúc kích động đâu, phải giải quyết một cách lý trí mới được, mục đích của chúng ta là tổ chức buổi biểu diễn một cách hoàn hảo, gầy dựng danh tiếng ở Giang Nam.”
“Tất cả mọi thứ anh làm đều là vì tức giận mà thôi.”
“Nói trắng ra thì, có khác gì con nít đâu?”
Nhưng mà Giang Nghĩa vẫn làm lơ.
Anh nói: “Việc mà ý tôi quyết thì sẽ không thay đổi.”
Trình Đan Đình thở dài, quay lại ghế ngồi, lắc đầu đầy bất lực, Giang Nghĩa giống như một viên gạch thối trong đống phân, vừa hôi vừa cứng, nói gì cũng không nghe.
Bây giờ cô ta chỉ hối hận vì sao mình lại vào Giải Trí Ức Châu làm việc?
Cô ta những tưởng Giang Nghĩa không phải là hạng đàn ông tầm thường, ấn tượng ban đầu về anh đã thay đổi, cô ta cứ nghĩ rằng anh là một người đầy lý trí và kiên cường.
Hôm nay Giang Nghĩa làm cô ta hết sức thất vọng.
“Xem ra đàn ông đều là “heo” hết ráo, vĩnh viễn cũng không thể giải quyết vấn đề một cách lý trí.”
“Sợ rằng hôm nay sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/309933/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.