Xe vừa đậu, đằng sau lại xuất hiện mười mấy chiếc xe, trước sau đều bị chặn lại, còn có nhiều côn đô bước xuống từ trên xe.
Ai nào cũng nhuộm tóc, có hình xăm, trên tay còn mang vũ khí.
Nhìn sơ qua, có thể hơn trăm người.
Sắc mặt của bà cụ đã trầm xuống.
“Lão nhị à lão nhị, mày là không giết chết mẹ mày thì không thôi à.”
Lông mày Giang Nghĩa cau lại.
Số người thực sự hơi nhiều, nếu chỉ có một mình anh thì vẫn dễ nói, có thể dễ dàng đột phá bao vây; nếu chỉ mang theo Tô Nhàn cũng được, bảo vệ một người mà đột phát trận bao vây cũng có thể làm được.
Vấn đề là, ngoài Tô Nhàn ra, còn có một bà già, cùng với Kỳ Chấn một người sức khỏe không tốt.
Dù Giang Nghĩa giỏi giang đến đâu, cũng hết cách.
Một người bảo vệ ba người đây là chuyện căn bản không thể làm được, đối phương còn có hơn trăm người, họ sẽ cố gắng tìm được cơ hội để đánh úp thành công.
Không có cách nào.
Anh lấy ra điện thoại và bấm một số.
“Alô, Song Ngư có đó không?”
“Có ạ!”
“Tình hình bây giờ tôi đăng gặp phải chắc cầu cũng nhìn thấy rồi chứ, có cách nào tìm người đến giúp tôi không?”
“Tìm người không phải vấn đề gì. Chỉ là bây giờ không phải trong nước, tìm người phải mất chút thời gian, 10 phút, đại ca anh có thể kéo dài thời gian khoảng 10 phút không để em cho người qua đó.”
10 phút sao?
Giang Nghĩa hít sâu một hơi, cắt đứt cuộc gọi.
Lúc này, đám người đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/309912/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.