Giang Nghĩa mở chiếc hộp trên tay ra, để lộ ra những chiếc châm bạc, từ ngắn đến dài, độ dày mỏng khác nhau.
Lương Điệp trong nháy mắt hiểu ra: "Giang Nghĩa, cậu định châm cứu cho ông cụ ư?"
"Đúng."
"Ha ha,cậu đừng dùng chiêu này. Một vài cây châm gãy có thể làm gì được? Đây đơn giản chỉ là lừa gạt trẻ con."
Giang Nghĩa nhẹ nhàng nói: "Nền văn minh nước ta đã có năm nghìn năm, nhìn đi, có một số chuyện mà một bà lão cả ngày sùng bái nước ngoài như bà không hiểu được đâu."
Lương Điệp vừa sốt ruột vừa tức giận: "Được rồi, tôi muốn xem coi một vài cây châm gãy có thể làm được gì?!"
Giang Nghĩa không nói nhảm, để Đinh Trung ngồi xuống, sau đó châm cứu cho ông ta.
Một châm, hai châm, ba châm.
Một châm lại một châm cắm xuống, hiệu quả tức thì, Đinh Trung không còn ra ra tiếng bùm bùm nữa, bụng cũng không còn kêu nữa.
Tất cả mọi người đều sững sờ, Giang Nghĩa đúng là có chút tài năng.
“Được, được rồi?” Đinh Trung hỏi.
"Tôi chỉ giải tán khí tạm thời, mở một lối đi cho chúng. Vẫn cần cải thiện dạ dày và ruột của ông để đảm bảo rằng sẽ không còn ra nhiều khí như vậy trong tương lai nữa."
Nói xong, Giang Nghĩa tiếp tục châm cứu.
Ban đầu, Đinh Trung khá sợ, sợ đau, sợ bị đâm.
Nhưng không hiểu sao sau khi kim châm của Giang Nghĩa cắm xuống, chẳng những không đau, ngược lại còn rất thoải mái, ông ta cảm thấy có chút buồn ngủ uể oải, ngủ thiếp đi một cách vô thức.
10 phút sau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/309878/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.