Không phải Đinh Trung không muốn duy trì hình tượng của mình, mà là thực sự không thể kiềm chế được!
Trong vòng chưa đầy 1 phút, không biết đã bắn bao nhiêu phát rồi, càng về sau tần suất càng nhanh.
Đinh Trung xấu hổ muốn tự đào hố chôn mình.
Ông ta lo lắng hỏi Lương Điệp: "Diệp, phải làm sao bây giờ?"
Lương Điệp cũng choáng váng, chỉ là một tiếng nấc nhỏ, theo logic mà nói, sau khi uống hai viên thuốc thì sẽ khỏi ngay, sao vẫn...
Bà ta sốt ruột đến vò đầu bứt tai, bó tay không có cách nào.
Chấn động càng ngày càng nhiều, căn phòng này không thể chứa được người nữa.
Mọi người đứng dậy muốn đi.
Giang Nghĩa lại lấy một tờ giấy ăn trên bàn, chia làm hai nửa, nhét vào hai lỗ mũi, sau đó lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong người, bước đến chỗ Đinh Trung.
"Ông cụ, ngồi yên đừng nhúc nhích, tôi sẽ giúp ông giải trừ dòng khí này."
"Cậu?"
Đinh Trung nhìn Giang Nghĩa nghi ngờ, ông không dám giao cơ thể của mình cho tên phế vật nói nhiều này.
Đinh Nhị Tiến khinh thường nói: "Sao, ba còn không tin con rể con? Ba, vừa rồi không phải không tin sao? Kết quả là như thế nào? Nghe lang băm uống thuốc tầm bậy, uống đến bị bệnh luôn?"
Lương Điệp sốt ruột.
Trước nay chỉ có người ta lấy lòng nịnh nọt bà ta, chưa bao giờ bà ta bị sỉ nhục như thế này.
Hơn nữa, trong lòng Lương Điệp, Đinh Nhị Tiến là đồ phế vật, nên bị bà ta giẫm lên, làm sao có thể trèo lên đầu bà ta?
"Đinh Nhị Tiến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/309877/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.