Chương trước
Chương sau
Đứa trẻ bị gia đình coi thường cuối cùng cũng được công nhận.
Giang Nghĩa cho biết thêm: "Trước khi Tân Kỳ qua đời, cậu ấy có hai điều ước. Thứ nhất là chữa khỏi bệnh di truyền cho người nhà; thứ hai là giao "Bát quái khí châm" cho người nhà, để được phát triển tiếp trong tương lai. Hiện tôi giao cuốn sách cho hai người, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành. "
Tân Tử Dân và Tân Uẩn nhìn nhau với nét mặt buồn bã.
Tân Tử Dân bất lực nói: "Tôi e rằng cậu chưa thể hoàn thành nhiệm vụ".
"Hả, tại sao?"
"Bởi vì" Bát quái khí châm" dựa trên "Khí thuật" rất đặc biệt trong y thuật của nhà họ Tân mà diễn giải ra. Chính bản thân Tân Kỳ đã không biết tài năng của mình cao đến cỡ nào đâu, nhà họ Tân trong hơn trăm năm nay, chỉ có tổ tiên thế hệ đầu tiên có được “Khí”, con cháu sau này không ai có được, cho đến khi Tân Kỳ xuất hiện".
Tân Tử Dân nói: "Tân Kỳ là người duy nhất có 'Khí', và chỉ có thằng bé mới có thể thực hành kỹ năng y học này đến mức hoàn thiện. Những người khác dùng nó thì cũng như không, học được bảy tám phần là cùng, muốn tinh thông là chuyện không thể nào. Cho nên, làm sao có thể tiếp tục phát triển?
Tân Uẩn gật đầu: "Giống như vừa nãy tôi dùng 'Cửu Dương', kỳ thật chỉ thể hiện ra được 60%, nếu theo làm được 100% theo như trên sách, thì ba tôi e là đã có thể xuống giường chạy nhảy được rồi.”
Lúc này Giang Nghĩa mới ý thức được vấn đề.
Thì ra cuốn sách này tuy lợi hại, nhưng không ai có thể luyện tập nó ngoại trừ Tân Kỳ?
Vậy không phải là những gì Tân Kỳ đã nghiên cứu trong hết cuộc đời của mình coi như bỏ phế?
Giang Nghĩa cau mày.
Khó chịu trong lòng khiến hắn có chút tức giận, trên người có ẩn giấu khí tức như có như không, người thường không thể nhìn thấy, nhưng với một người có y thuật siêu phàm như Tân Tử Dân, ông ta có thể nhìn thấy khí tức này ngay lập tức.
"Cậu Giang, cậu..."
Tân Tử Dân hào hứng nói: "Trên người cậu có “khí” đó đó!"
Giang Nghĩa sững sờ, anh còn không biết trong người lại có chuyện như vậy.
Tân Tử Dân nói: "cậu Giang, cậu cảm nhận một chút, có phải có 'Khí' đang hoạt động trong cơ thể cậu, khi cậu muốn bùng nổ, 'Khí' này có thể khiến cậu phát huy ra sức mạnh mạnh mẽ hơn?"
“Đó là khí?” Giang Nghĩa nói: "Thầy huấn luyện của tôi hồi đó cũng nói như vậy. Ông ấy nói rằng tài năng của tôi không phải tầm thường, ông ấy đã dạy tôi cách kiểm soát sức mạnh này, vì vậy tôi mạnh hơn những người khác trong chiến đấu. Thì ra đây là khí. "
Tân Tử Dân nắm tay Giang Nghĩa một cách hào hứng.
"Tốt, rất tốt."
"cậu Giang, tôi đã sống cả đời. Ngoài Tân Kỳ, cậu là người thứ hai tôi thấy có 'Khí'."
"Tâm huyết của Tân Kỳ cuối cùng không phải vô ích."
Giang Nghĩa cau mày, ý là gì?
"Ông Tân, ý của ông là?"
Tân Tử Dân hào hứng nói: "Ý tôi là để cậu học "Bát quái khí châm" rồi phát triển nó!"
"Hả? Nhưng tôi chỉ là người ngoài nghề."
"Thì sao? Trước tiên tôi truyền y thuật nhà họ Tân cho cậu, để y thuật của cậu đạt tới trình độ nhất định, sau đó sẽ luyện thành Bát quái khí châm."
Giang Nghĩa và Tân Uẩn đều hơi ngạc nhiên.
Phải biết rằng y thuật của nhà họ Tân chưa từng được truyền ra ngoài, đó chính là cái gốc để Y Quán của nhà họ Tân đứng vững cả trăm năm!
Nhưng vào lúc này, Tân Tử Dân sẵn sàng dạy cho Giang Nghĩa.
Đây là cơ hội và vinh quang cỡ nào?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.