Chương trước
Chương sau
Những lời này mém tí làm cho Giang Nghĩa sợ hãi đến ngất đi, dù đã trải qua trăm trận chiến, cho dù không hoảng sợ, nhưng sau khi nghe những lời như vậy, anh vẫn thấy sợ hãi.
Anh lúng túng ho khan một tiếng: "Cái đó, không cần."
Tân Uẩn sững sờ.
"Không cần?"
"Đúng, tôi sẽ không lấy cô."
Câu này vừa ra, khiến Tân Uẩn rất kinh ngạc, đồng thời có chút tức giận.
Theo nhận thức của cô, hầu như tất cả những người đàn ông tiếp cận cô đều là để giành được sự ưu ái của cô, cô từ lâu đã quen với những phương pháp cua gái khác nhau của những người đàn ông đó.
Cô đã thấy quá nhiều nên càng cảm thấy ghê tởm.
Không một người đàn ông nào có thể lọt vào mắt xanh của cô, đó là lý do tại sao cô luôn độc thân suốt thời gian qua.
Theo quan điểm của cô, chỉ cần cô muốn, kiểu đàn ông nào cũng có thể có được.
Chỉ có cô mới có quyền lựa chọn đàn ông, không có khả năng đàn ông chọn cô, nhưng hôm nay, Giang Nghĩa đã dạy cho cô một bài học sống động, hóa ra vẫn có những người đàn ông có thể cưỡng lại vẻ đẹp của cô.
Tân Uẩn có chút không vui, giọng điệu không có thiện ý hỏi: "Sao, anh cho rằng tôi không xứng với anh sao?"
"Không."
"Vậy thì là anh nghĩ tôi không đủ xinh đẹp?"
"Cũng không."
Tân Uẩn cau mày: "Cái nào cũng không phải, vậy tại sao anh lại từ chối tôi?"
"Bởi vì... tôi đã có vợ."
Cảnh tượng hơi khó xử.
Tân Uẩn không biết nên cười hay nên khóc, cô suy nghĩ nhiều như vậy, tại sao lại không nghĩ ra rằng bên kia đã có gia đình chứ?
Cô bối rối ho khan vài tiếng: "Thực xin lỗi, tôi không biết..."
Giang Nghĩa cũng rất xấu hổ: "Không sao, tôi không phải giúp cô vì những lời hứa kia, mà chỉ là để hoàn thành tâm nguyện của cố nhân, vậy thôi."
Hiện trường bỗng trở nên kì lạ, mang theo chút ngại ngùng.
Ngay khi cả hai không biết nói gì, Tân Tử Dân luôn hôn mê, cuối cùng cũng tỉnh dậy.
"ba!"
Tân Uẩn vội vàng đến chăm nom ông, kể cho Tân Tử Dân nghe toàn bộ câu chuyện.
Sau khi nghe xong, Tân Tử Dân cảm ơn Giang Nghĩa một lần nữa.
Chỉ nghĩ đến việc con trai mình ra đi khiến lòng Tân Tử Dân càng đau nhói, tuổi già mất con, là điều không thể chấp nhận được.
Giang Nghĩa nói: "Có một điều tôi phải giải thích rõ ràng vì Tân Kỳ."
"Thật ra các người đều hiểu lầm cậu ấy. Cậu ấy không phải là người nhát gan, không dám chịu trách nhiệm, ngược lại còn là một người đàn ông rất có trách nhiệm."
"Sở dĩ cậu ấy không về khi mẹ cậu ấy mất chỉ vì lúc đó chúng tôi đánh giặc, thương vong nặng nề, nếu cậu ấy quay lại lúc đó thì những người lính phía trước còn phải chịu nhiều thương vong hơn, đặc biệt là khi chiến sự đang căng thẳng, bất cứ chuyện gì cũng đều sẽ ảnh hưởng đến kết quả của trận chiến ”.
"Vì mạng sống của tất cả những người lính, phục vụ tổ quốc, đánh bại kẻ thù, cậu ấy mới ở lại."
“Từ xưa đến nay, trung thành và hiếu thảo khó mà toàn vẹn cả hai”.
"Các người thật sự hiểu lầm cậu ấy."
Sau khi nghe những lời của Giang Nghĩa, Tân Uẩn im lặng.
Trên thực tế, cô luôn coi anh trai như thần tượng từ khi còn nhỏ, nhưng những gì anh trai cô làm sau đó khiến cô thất vọng.
Yêu sâu bao nhiêu, hận sâu bấy nhiêu.
Chính vì vậy mà sau này Tân Uẩn vô cùng ghét anh trai mình.
Bây giờ khi biết sự thật, Tân Uẩn có chút tự trách bản thân, không có chút thù hận nào với anh trai mình, sự ngưỡng mộ dành cho anh trai mình từ khi còn nhỏ tự nhiên xuất hiện trở lại.
Tân Tử Dân lắc đầu cười khổ: "Đều là mệnh số cả! Có điều nghe cậu nói những hành động của Tân Kỳ ở biên giới phía tây, không những không làm cho nhà họ Tân xấu hổ, mà còn là một anh hùng của đất nước, thằng bé cũng đã mất, mà còn một mình tìm ra cách chữa trị căn bệnh di truyền của gia tộc, Tân Kỳ, là niềm tự hào của nhà họ Tân chúng tôi! "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.