Cả nhà hàng, mọi người đều dưới tiếng ca của Lăng Dao mà rung động, chỉ có người nhà họ Vương như ăn phải ruồi vô cùng khó coi.
Tiếng vỗ tay như sấm dậy, ca múa vui mừng.
Mọi người tươi cười đầy vui mừng.
Đinh Nhị Tiến vui như một đứa trẻ, còn đung đưa hai vai theo tiết tấu, vui vẻ uốn éo theo Lăng Dao.
Đinh Thu Huyền chụm mặt, bảo trì khoảng cách với ông, cô vì ông ba ấu trĩ như này mà cảm thấy mất mặt thay, cầu mong đừng bị ai nhận ra.
Thời gian một bản nhạc nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn, ba bốn phút đã kết thúc rồi.
Mọi người có mặt chưa thấy đã nghiền, hy vọng Lăng Dao ở lại thêm một chốc.
Lăng Dao dùng giọng điệu làm nũng nói: “Vâng, tôi có thể ở lại thêm hay không không phải tôi nói mới tính, mà mọi người phải hỏi bạn tôi - ngài Giang kìa.”
Theo phương hướng chỉ của Lăng Dao, ánh mắt quần chúng đồng loạt hướng về phía Giang Nghĩa.
Sau đó Giang Nghĩa lại nói: “Thực ra tôi nói cũng không được tính, chủ yếu là ba vợ tôi nói mới được tính. Ba, ba cảm thấy để Lăng Dao tiếp tục lưu lại nói chuyện với mọi người, hay là đến đây kết thúc?
Lúc này Đinh Nhị Tiến được mọi người nhìn chằm chằm vào.
Ông như hoàng đế ngồi trên cao, tất cả mọi người dùng ánh mắt mong đợi hướng về phía ông, cầu mong ông đại phát từ bi, Đinh Nhị Tiến mừng rỡ vô cùng.
Sống nửa đời người, ông nào được hưởng thụ qua đãi ngộ như vậy?
“Cô Lăng Dao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/309839/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.