Từ Thông vừa nghe, mặt mày xanh ngắt, ngũ quan cơ hồ nhúm lại thành một cục.
Nếu người nói không phải là Diệp Tân Công mà là người khác, có lẽ sớm đã một đấm đấm ra rồi.
Anh ta đè ép ngọn lửa bùng cháy trong lòng xuống nói: “Ông Diệp, ông đã xem kỹ rồi sao, bức tranh chữ này của tôi đúng là đồ dỏm sao?”
Diệp Tân Công cười: “Đồ thật thì không thể giả được, đồ giả thì không thể thành thật được, có nhìn thêm cũng là đồ dỏm thôi.”
Lời này khiến Từ Thông không còn cách nào nữa.
Lời Thư thánh đương đại nói thì sao anh ta có thể phản bác được? Cầu ông ta đi qua còn hơn đường anh ta bước, giám định thật giả thì anh ta làm gì có quyền lên tiếng bằng người ta.
Đồ giả!
Hai chữ này như nhát dao đâm vào tim Từ Thông, đau đến mức anh ta sắp chết đi vì nó.
Vì mua bức tranh chữ này mà anh ta tốn mất 30 tỷ đấy.
30 tỷ lận cơ!
Diệp Tân Công nói: “Tuy là đồ dỏm, nhưng bức tranh chữ này được chế tác tinh tế, tuy giá trị không phải liên thành, nhưng cũng trị giá xấp xỉ cả tỷ.”
30 tỷ biến thành 1 tỷ.
Ha Ha!
Lúc này Đinh Nhị Tiến đưa bức tranh chữ của Giang Nghĩa qua: “Ông Diệp, ngài xem bức tranh chữ này thì sao?”
Vì vừa nãy nhìn đồ dỏm, Diệp Tân Công cũng không còn kích động như vậy nữa, theo ông ta thấy, bút tích của Đường Bá Hổ là thứ hiếm gặp như thế, sao có thể bị loại phàm phu tục tử như những người này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/309833/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.