Chương trước
Chương sau
Hai vợ chồng kẻ xướng người họa, Giang Nghĩa làm gì cũng sai.
Giang Nghĩa cũng không để ý, cúi người lấy bức tranh chữ kia lên: “Trùng hợp thật, chỗ tôi cũng là tranh chữ của Đường Bá Hổ, mà còn là bức...Hồn Cung Trăng.”
Hả?
Trong chớp mắt, không khí trong phòng bao thay đổi.
Từ Thông cười khẩy nói: “Này, ngón đùa này không vui gì hết. Tranh chữ của Đường Bá Hổ vốn hiếm có, Cung Trăng càng là tuyệt tác, chỉ có một bức. Chỗ tôi có một bức, chỗ cậu sao mà có nữa chứ?”
Giang Nghĩa cười: “Vậy nhất định là có một bức là giả rồi.”
“Ha, ý của cậu là nói của tôi là đồ giả? Đừng cố làm ra vẻ, mở tranh chữ của cậu ra tôi coi xem!”
Dưới ánh mắt của quần chúng, Giang Nghĩa mở bức tranh chữ ra.
Hiện ra trước mắt là bức tranh chữ vô cùng hoàn mỹ, trùng hợp là bức tranh chữ này và bức tranh chữ vừa nãy Từ Thông mở ra giống nhau như đúc.
“Việc này...” Từ Thông ngây ngẩn.
Hai bức tranh chữ giống nhau như đúc, vậy nhất định có một tấm là đồ giả.
Từ Thông cười lạnh: “Ha, không sai đâu, đồ mô phỏng thật rất giống đây. Giang Nghĩa à, cậu tốn bao nhiều tiền đào thứ này ra thế? Độ mô phỏng cao như vậy, theo tôi thấy không thấp hơn sáu trăm ngàn đâu?”
Anh ta đinh ninh tranh chữ của Giang Nghĩa là đồ giả.
Giang Nghĩa cười nhạt nói: “Có vài người, tốn 60 tỷ mua đồ giả, coi tiền như rác còn không biết. Còn cứ thích ra vẻ cơ, thật là không biết phải nói gì thêm.”
“Cậu nói gì?” Từ Thông quát lên: “Ha hả, cậu dám hoài nghi tranh chữ của tôi là đồ giả sao?”
“Không phải nghi, mà là sự thật.”
Dưới tình huống hai bên giằng co, vừa lúc bên ngoài có một ông lão đeo mắt kính, mặt áo vải trắng đi ngang qua, nghe được tiếng cãi vả trong phòng, vô ý thức mà nhìn vào trong một cái.
Cái nhìn này khiến ông lão không thể động đậy bước thêm một bước được nữa.
“Đó là...”
Ông lão hai mắt phát sáng, không mời mà tự tới, xông vào phòng bao của bọn họ.
“Hai vị, có thể đưa tranh chữ trong tay hai người cho tôi đánh giá một chốc không?”
Quần chúng nhìn về phía ông già.
Vương Chí Vinh Đinh Nhị Tiến chợt ngây người, người chuyên nghiên cứu về thư pháp như bọn họ, đối với ông già trước mắt này vô cùng quen thuộc.
Ông lão này là thư thánh đương đại có tiếng nói trong giới thư pháp trong nước - Diệp Tân Công
Thư pháp của ông Diệp là “vô địch” đương đại này.
Ba mươi sáu đệ tử dưới trướng, vị nào vị nấy đều là đại gia siêu cấp uy tín trong ngoài nước, có thể nói, ông Diệp chính là tiêu chuẩn của giới thư pháp đương đại ngay nay.
Nhân vật như vậy, Vương Chí Vinh, Đinh Nhị Tiến làm gì có cơ hội tiếp cận chứ.
Không ngờ hôm nay lại được gặp mặt thế này.
Hai người vội vàng đứng lên, cúi chào với Diệp Tân Công, đồng thanh hô: “Vãn bối kính chào ông Diệp!”
Diệp Tân Công cười sờ râu, đôi mắt không rời khỏi hai bức tranh chữ.
Ông gấp gáp nói: “Không cần khách sáo, các vị, có thể để lão đây nhìn xem không?”
Vương Chí Vinh hồ hởi: “Ông Diệp mời coi, vãn bối cầu mà không đươc. Trùng hợp là hai bức tranh chữ này giống nhau như đúc, chúng tôi cũng không rõ nào thật nào giả, Ông Diệp đã đến đây, vừa hay có thể giúp chúng tôi cân nhắc phần nào, coi bức nào mới là bút tích của Đường Bá Hổ.”
“Được, lấy qua đây cho lão xem nào.”
Từ Thông đưa bức tranh chữ của mình qua trước.
Diệp Tân Công nhìn một lần rồi lại thêm một lần, dưới sự chờ mong của quần chúng, rù rì nói: “Hà hà, bức tranh chữ này phẩm chất cực kì cao, kỹ thuật cũng rất hoàn mỹ, đáng tiếc là đồ dỏm!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.