Chương trước
Chương sau
“A? Vì sao?”
Cố Vĩnh Lượng có hơi xấu hổ nói: “Vì em ấy xinh đẹp, còn thông minh, thông minh hơn cháu. Cháu...cháu thích em ấy, sau này cháu lớn sẽ lấy em ấy làm nương tử.”
Ồ...
Giang Nghĩa xém chút phụt cười, cho dù ra sao, nghe đứa nhỏ nói như vậy, cũng nhịn không được vui vẻ.
Cốt lang bên cạnh lại cau mày, xấu hổ muốn chết, bình thường anh cũng không dạy con cái mấy thứ này, đều là học được ở chỗ nào chứ?
Giang Nghĩa ho khan một tiếng, cười đáp: "Chuyện này chú chỉ sợ không có cách giúp cháu."
"A? Vì sao ạ?"
"Bởi vì việc này chỉ có chính cháu mới có thể giúp chính mình. Nếu cháu không lo học hành, sau này Khương sẽ càng ngày càng ưu tú, học trường cấp ba trọng điểm, đại học quốc gia, cháu lại bỏ học sớm, vậy Khương sẽ bị các nam sinh khác dẫn đi."
Cố vĩnh lượng nắm chặt nắm tay.
"Cháu sẽ cố gắng học tập, học chung trường với Khương cả đời."
Tuy rằng mục đích không phải rất đơn thuần, nhưng cách nghĩ là đúng.
Ít nhất nguyện ý cố gắng học tập, cũng không phải chuyện xấu.
Đến tận đây, chuyện ở trường coi như xử lý xong, cô giáo nọ và con trai Hồng Triết làn lượt bị cho thôi việc và thôi học, Hồng Triết thì bị tước đoạt thân phận hiệu trưởng danh dự.
Nhiếp Khương và Cố Vĩnh Lượng, rốt cục có thể an ổn đi học ở trường.
Không cần lo lắng bị quấy nhiễu.
Hết thảy đều có kết cục tốt đẹp.
......
Sắc trời bắt đầu tối, dưới ánh đèn đường mờ, một bóng người thanh tú xinh đẹp một mình đi trên đường.
Là Lăng Dao.
Là nghệ sĩ được Giải Trí Ức Châu dùng sức nâng đỡ, Lăng Dao có được nguồn tài nguyên dồi dào, độ nổi tiếng càng lúc càng cao.
Nhưng đồng thời, công việc của cô càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mệt.
Có điều cô thấy vui.
Cảm thấy cuộc sống trôi qua thật sự phong phú, rất có ý nghĩa.
Từ nhỏ cô đã ước mơ làm ngôi sao, rốt cục, cách ước mơ không xa nữa.
Về đến nhà, Lăng Dao đóng cửa lại, cởi giầy, chân trần giẫm trên tấm thảm mềm mại, thả lỏng cơ thể đã làm việc mệt mỏi cả ngày.
Mà khi cô vừa bước vào phòng khách để uống nước, kinh ngạc phát hiện trên sô pha phòng khách đang ngồi một người đàn ông!
Người đàn ông vươn tay chào hỏi với cô.
"Hello, đă lâu không gặp."
Lăng Dao sợ tới mức thiếu chút nữa hét rầm lên, cô quen biết người đàn ông này, là bạn trai đã chia tay ngót được nửa năm —— Mạc Thiếu Hồng.
Bọn họ quen nhau từ thời đại học, yêu nhau mến nhau.
Nhưng đến nửa năm trước Lăng Dao mới biết được, Mạc Thiếu Hồng bắt cá mấy tay, ngoại trừ yêu đương với Lăng Dao, còn có năm sáu cô bạn gái.
Mỗi ngày anh ta như “con thoi” qua lại giữa các cô gái.
Vì thế Lăng Dao chia tay với anh ta, từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ.
Mạc Thiếu Hồng thật ra không quá để ý, dù sao gã ta có nhiều phụ nữ, thiếu một người chả sao cả, không có Lăng Dao, tìm người khác là được.
Cho nên nửa năm qua, bọn họ không liên hệ nữa.
Vốn tưởng rằng đời này thành người qua đường không liên quan gì, lại không biết tại sao Mạc Thiếu Hồng lại xuất hiện ở nơi ở của Lăng Dao hôm nay.
Càng đáng sợ là, trước khi ra cửa, Lăng Dao đã đóng hết cửa.
Vậy Mạc Thiếu Hồng vào bằng cách nào?
Mạc Thiếu Hồng nhìn thấy được nghi vấn của cô, lấy chìa khóa từ trong túi ra: "Em quên rằng năm đó quan hệ chúng ta còn tốt đẹp đã đưa anh chìa khóa sao?"
Lăng Dao hừ lạnh một tiếng, chất vấn nói: "Chúng ta đều đã chia tay, anh đến nhà tôi làm gì?"
Mạc Thiếu Hồng nở nụ cười: "Dao, đừng tuyệt tình như vậy mà, hôm nay quay lại là muốn gương vỡ lại lành với em, tốt đẹp như trước."
Lăng Dao tặng cho gã hai chữ: "Nằm mơ!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.