“Ừm.”
Không quá nhiều lời, Nhậm Chỉ Lan mở cửa xe ngồi ghế sau, Giang Nghĩa lái xe đưa bà rời đi.
Nhậm Chỉ Lan khóc lóc cả đường.
Sau bốn mươi phút.
Xe dừng trước cửa một biệt thự độc lập, cửa xe mở ra, Giang Nghĩa đỡ Nhậm Chỉ Lan bước ra ngoài, hai người lần lượt đi vào biệt thự.
Giang Nghĩa đưa chìa khóa cho Nhậm Chỉ Lan.
“Dì Lan, sau này đây là nhà dì.”
“Đây...sao mà được?”
“Dì không thích sao?”
“Không phải, chỉ là quá tốn kém.”
Giang Nghĩa cười nói: “Năm đó dì chăm sóc cho bọn con, con khắc sâu trong tim, chút tiền này đáng là gì. Với lại dì và Kỳ Anh Tư đã ầm ĩ như thế, ly hôn là tất nhiên, sau này không thể sống chỗ ông ta nữa, phải tìm một nơi ở mới chứ?”
Nhậm Chỉ Lan suy nghĩ thấy đúng, cũng không từ chối nữa.
Bà truy hỏi: “Đúng rồi, người đàn ông vừa cứu dì là ai?”
Giang Nghĩa không trả lời thẳng.
“Người cứu dì là ai không quan trọng, quan trọng là dì đã được cứu rồi.”
“Thêm vào đó, dì Lan, dì hãy quên hết người đã cứu dì, quên toàn bộ đi.”
Giờ phút này, Nhậm Chỉ Lan cảm thấy cả người Giang Nghĩa có một loại cảm giác không nói nên lời.
Bà cảm thấy, Giang Nghĩa tuyệt đối không phải là người bình thường.
Đương nhiên, cũng không phải là người làm ăn chỉ biết lợi nhuận, cũng không phải là lưu manh chỉ biết đánh nhau, cảm nhận được sự xơ xác tiêu điều rất mạnh mẽ trên người Giang Nghĩa.
Đó là khí chất do nhiều năm chinh chiến, cáng đao liếm máu đúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/309808/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.