Chương trước
Chương sau
Kỳ Anh Tư là người thông minh, cảm nhận rõ không đúng lập tức muốn đóng cửa ngay.
Thế nhưng Bò Cạp nhanh hơn.
Bành!
Kỳ Anh Tư bị một đá đạp vào trong phòng, Bò Cạp đạp bước vào trong rồi đóng cửa lại.
“Cậu muốn làm gì?”
“Muốn tiền sao?”
Bò Cạp không quan tâm Kỳ Anh Tư, chỉ đi thẳng đến trước Nhậm Chỉ Lan đang bị trói trên ghế, chỉ quẹt ngón tay, dây thừng đã bị cắt đứt.
Anh nhả một ngụm khói: “Bà Nhậm, có thể rời khỏi rồi.”
“Hả? Việc này...” Nhậm Chỉ Lan còn hơi ngây ngốc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bò Cạp nhàn nhạt nói: “Sau khi ra cửa rẻ trái, dọc theo đường lớn mà đi là được, sẽ có người đón bà.”
“Ơ, được.”
Nhậm Chỉ Lan không quan tâm nhiều được nữa, có người cứu bà tốt hơn nhiều so với bị Kỳ Anh Tư hãm hại.
Bà theo lời Bò Cạp nói mà đi ra cửa, dọc theo đường lớn mà đi thẳng.
Mà trong căn nhà chỉ còn thừa lại ba người Bò Cạp, Kỳ Anh Tư, Lâu Hân Duyệt.
Kỳ Anh Tư dựa vào tường, vươn tay nắm lấy gậy bóng chày, hung hăng hỏi: “Là ai phái mày đến đây? Nói!”
Bò Cạp không đổi sắc mặt, chỉ tự mình lấy ra một sợi dây thừng mới rồi thắt nút, cũng không biết muốn làm gì.
Kỳ Anh Tư nuột một ngụm nước miếng, dọa nói: “Mày có biết tao là ai không? Tao là đạo diễn nổi tiếng Kỳ Anh Tư! Là người của Giải trí Bách Khoa, là nhân vật có máu mặt nhiều người biết ở Hollywood. Mày dám động vào tao thử xem, cả thế giới sẽ phỉ báng mày!”
Bò Cạp thắt xong nút thắt dây thừng, đi về phía Kỳ Anh Tư.
Kỳ Anh Tư còn muốn dùng gậy bóng chày công kích Bò Cạp, nhưng vừa mới chớp mắt đã bị đẩy ngã, không thể nào có không gian đánh trả.
Bò Cạp lại nói với Lâu Hân Duyệt: “Cô, qua đây.”
“Tôi không qua, sao tôi phải qua?”
“Cứu mạng, cứu với!”
“Giết người a!!!”
Lâu Hân Duyệt hét lớn, Bò Cạp lắc đầu, một bước xa đã đến trước, chẻ tay lên cổ một phát, chớp mắt đã bị đánh ngất.
Tiếp đó, anh cởi đồ của hai người, lưng tựa lưng mà trói lại với nhau.
Lấy xuống tấm ga giường màu trắng, xe thành hai nửa.
Một nửa viết “gian phu”, một nửa viết “dâm phụ”, lần lượt khoác lên người Kỳ Anh Tư và Lâu Hân Duyệt.
Sau đó, Bò Cạp lôi hai người đến bên ngoài, treo hai người dưới đèn đường.
Gió lạnh nháy mắt thổi dậy hai người.
Kỳ Anh Tư sợ đến nhảy dựng: “Mày làm gì? Thả tao ra, nhanh thả tao ra! Mày đang phạm tội có biết không?”
Lâu Hân Duyệt cũng hét to: “Xin anh tha cho tôi, tôi biết sai rồi, sau này không dám nữa đâu, anh tha cho tôi một lần được không?”
Bò Cạp không thèm nghe..
Không chỉ thế, quẹt ngón tay một cái, cắt qua bốn chân của hai người, cắt đứt gân chân, hai người có muốn chạy cũng đừng hòng chạy được.
Trong đêm đen, tiếng kêu rên đau khổ của một nam một nữ văng vẳng.
Bò Cạp cuối cùng nhả một ngụm khói, xoay người rời đi.
... Đam Mỹ Hiện Đại
Một bên khác, Nhậm Chỉ Lan bước đến cuối đầu đường, thấy đầu đường dừng một chiếc xe thể thao màu đen.
Khi bà đi đến trước, cửa xe mở ra.
Người ngồi ở ghế lái - là Giang Nghĩa!
Trong chớp mắt Nhậm Chỉ Lan hiểu rõ Giang Nghĩa chính là người cứu bà ta, nước mắt đong đầy vành mắt.
“Dì Lan, lên xe đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.