Trịnh Vận chật vật đứng dậy, rồi lại bị một tên côn đồ khác đạp vào bụng.
Hắn ôm bụng ho khan bên vệ đường.
Những tên côn đồ khác xông lên, Trịnh Vận vội xua tay: “Dừng lại, dừng lại đi.”
Hắn ta thì thầm: "Giả vờ đánh thôi chứ đừng có đánh thật."
Vừa dứt lời thì bị một tên côn đồ nhỏ con cầm gậy vụt vào chân thiếu điều muốn gãy xương, hắn nằm lăn ra đất quằn quại la lối om sòm.
"Sư bố nhà mày, ĐM không nghe bố nói à?"
Những tên côn đồ đó nào quan tâm đến những gì hắn ta nói, chúng lao vào đấm đá, đánh Trịnh Vận mặt mũi bầm dập, cả người máu me.
Hắn như chết lặng, chịu đựng những cơn đau dữ dội ồ ạt ập đến.
Rốt cuộc là sai chỗ nào nhỉ?
Sao chỉ diễn kịch thôi mà thành đánh thật rồi?
Một lúc sau, đám người tản ra, Giang Nghĩa bước tới, hắng giọng một tiếng: "Này, Trịnh Ảnh đế, không phải mày muốn lấy một địch mười để bảo vệ Tô Nhàn à? Sao giờ lại nằm đây?"
Trịnh Vận hé mắt nhìn Giang Nghĩa.
"Mày, không phải mày bị đánh ngất xỉu rồi sao? Sao giờ vẫn đứng đây được?"
Không những có thể đứng dậy mà còn chẳng hề hấn gì.
Tô Nhàn đi tới, nhìn hắn hừ một tiếng: "Chúng ta gọi đây là gậy ông đập lưng ông, không phải anh thích diễn lắm à? Chúng tôi phối hợp với anh diễn một vở."
Lúc này Trịnh Vận mới vỡ lẽ hắn bị chơi khăm rồi.
Hắn muốn diễn một vở anh hùng cứu mỹ nhân, nào ngờ tới phút chót những người được thuê lại phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-tu-la/309700/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.