Chương trước
Chương sau
Tô Nhàn quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện đằng sau quả thật có một chiếc xe cá mập màu bạc đang lén lút đi theo.
Không đợi cô ta kịp phản ứng, bỗng nhiên Giang Nghĩa một cước phanh lại, xe dừng lại bên đường.
"Làm sao vậy?"
Tô Nhàn mới vừa hỏi xong, liền nhìn thấy phía trước lại xuất hiện hai chiếc xe cá mập màu trắng, ba chiếc xe đằng trước và đằng sau vây chiếc xe của họ vào giữa.
Sau đó một đám người bước xuống.
Có thể nhìn thấy, trong tay mỗi người đều cầm những loại như chủy thủ, dao bầu, gậy sắt.
Là một người phụ nữ, hơn nữa còn vào lúc trời tối như vậy, Tô Nhàn liền cảm thấy sợ hãi, cho dù có Giang Nghĩa ở kế bên, vẫn không tự chủ được bắt đầu phát run.
Giang Nghĩa có giỏi hơn nữa, cũng chỉ có hai tay không, có thể đánh lại nhiều tên côn đồ cầm vũ khí như thế sao?
Tô Nhàn sợ hãi hỏi: "Bọn họ là ai vậy? Là người của Tô Trung Nguyên sao?"
"Không giống."
Giang Nghĩa bình tĩnh nói: "Em cúi đầu xuống, khóa cửa xe lại, đợi trong xe đừng đi đâu hết, anh đi ra ngoài xem thử."
"Hả?" Tô Nhàn giữ chặt anh: “Đừng, bọn họ nhiều người, còn đều mang theo vũ khí, chúng ta dứt khoát ở trong xe không ra đi, báo cảnh sát là được rồi."
Giang Nghĩa vỗ vỗ tay cô ta, mỉm cười nói: "Yên tâm, những người này còn không làm gì được anh."
Trong lúc họ nói chuyện, những tên côn đồ đó đã tới trước mặt.
Một đám huýt sáo, miệng nói những lời dơ bẩn, khiến Tô Nhàn nghe thấy mặt đỏ bừng.
"Em gái, đi ra đây chơi với anh đi?"
"Thấy em cũng xinh đẹp, ở cùng đồ bỏ đi này làm gì? Đi chơi với anh đi"
"Xuống xe xuống xe, các anh đều chờ không nỗi muốn nghe tiếng rên của em."
Giang Nghĩa nhíu nhíu mày, đẩy cửa xe rồi đi ra ngoài.
"Tụi tao muốn người nữ xuống đây, mày lăn xuống đây là gì?"
"ĐM, muốn khiêu khích mấy anh em tụi tao sao? Giết chết anh ta."
Ngay khi mấy người bọn họ cầm vũ khí tiến lên, vừa mới chuẩn bị ra tay, dưới sự chiếu sáng của đèn xe thấy rõ khuôn mặt của Giang Nghĩa, nháy mắt sợ tới mức mất hồn mất vía, một đám dừng chân lại.
Giang Nghĩa đã làm xong chuẩn bị để chiến đấu, lại bị sự thay đổi bất thình lình của bọn họ làm cho ngớ ra.
Nói đánh sao lại không đánh nữa?
Trong lúc do dự, đám người tách ra, một người đàn ông thấp lùn đi ra, nhìn chằm chằm Giang Nghĩa, nở nụ cười.
"Ôi chao, đây không phải là Giang Nghĩa đại ca sao? Thật sự là đi nước sông chảy vào miếu long vương, người một nhà lại không biết người một nhà mà."
Giang Nghĩa sửng sốt, nhìn kỹ, phát hiện tên lùn trước mắt này thì ra chính là tên hổ bệnh mấy ngày hôm trước đến nhà họ thu nợ, lúc ấy tên này bị Long đầu trọc đánh bầm dập, từ đó sinh ra bóng ma tâm lý cục kì nặng với Giang Nghĩa.
Anh ta sao cũng không ngờ rằng mục tiêu cần ra tay đêm nay vậy mà lại là Giang Nghĩa.
Hổ bệnh lau mồ hôi lạnh, may mà mắt tinh nhận ra Giang Nghĩa, nếu như ban nãy không chú ý ra tay, trở về đầu trọc chắc chắn sẽ lột da rút gân anh ta.
Anh ta trong lòng mắng Trịnh Vận mấy lần, không tìm hiểu kĩ thực lực của đối phương, này không phải là đẩy mình vào chỗ chết sao?
Giang Nghĩa nhàn nhạt hỏi: "Hổ bệnh, xem ra cậu rất không vừa lòng với tôi, bắt buộc phải tính sổ rõ ràng với tôi phải không?"
Hổ bệnh sợ tới mức liên tục xua tay: “Không có, không có chuyện đó! Không gạt anh, thật ra tôi cũng là làm việc thay người ta, lấy tiền của người ta, không có cách nào."
Giang Nghĩa chau mày, hóa ra hổ bệnh không phải nhắm vào mình, vậy thì nhắm vào ai?
Chỉ có thể là Tô Nhàn.
Anh hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Hổ bệnh kể hết đầu đuôi câu chuyện, lấy của Trịnh Vận 180 triệu, phối hợp diễn với anh ta, đánh người nam, đùa giỡn người nữ, sau đó anh ta đến diễn tuồng anh hùng cứu mỹ nhân, làm cho người phụ nữ trong xe hoàn toàn yêu anh ta.
Nghe xong hết những gì được kể lại, Tô Nhàn thiếu chút nữa ói ra.
Từng gặp qua những người ghê tởm, nhưng chưa từng thấy qua người ghê tởm như vậy.
"Thật sự là một tên khốn nạn." Tô Nhàn mắng một câu.
Hổ bệnh tươi cười: “Chuyện này, Giang Nghĩa đại ca, chúng tôi thật sự không biết người tên Trịnh Vận kia muốn đánh chính là anh, càng không biết người anh ta muốn tán là bạn gái của anh, nếu chúng ta biết, có mười lá gan cũng không dám làm đâu."
Anh ta coi Tô Nhàn là bạn gái của Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa xấu hổ ho khan một tiếng: “Khụ... anh hiểu lầm rồi, cô ấy không phải..."
Hổ bệnh nhanh chóng gật đầu: “Hiểu, tôi hiểu, đại ca chúng tôi chưa thấy gì cả, chúng tôi tuyệt đối không hó hé gì với chị dâu đâu."
Càng giải thích càng loạn, anh ta cho rằng Giang Nghĩa sợ bị vợ phát hiện ngoại tình, mới không dám thừa nhận.
Giang Nghĩa thầm mắng trong lòng: Anh hiểu cái gì mà hiểu?
Ngược lại là Tô Nhàn, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc, cô ta rất thích cảm giác bị hiểu lầm thành người phụ nữ của Giang Nghĩa, cho dù là hiểu lầm, cho dù chỉ là một chút, với cô ta mà nói cũng là một loại “quà tặng” trời cho.
Hổ bệnh khom người: “Vậy, nếu hiểu lầm đã giải thích rõ ràng rồi, chúng tôi đi trước đây, đại ca chúc anh buổi tối khỏe như văm, trăm trận trăm thắng."
Giang Nghĩa không nói gì, đám lưu manh này nghĩ gì vậy?
"Đợi chút."
"Hả? Đại ca anh còn dặn dò cái gì?"
Giang Nghĩa cười cười: “Trịnh Vận anh ta rất thích diễn nhỉ? Ừm, vậy các anh vất vả một chút, phối hợp với tôi diễn một tuồng kịch cho anh ta nhìn một cái."
Hổ bệnh ngây ngẩn cả người, này... diễn như thế nào?
...
Hai phút sau, Trịnh Vận “vừa khéo” lái xe qua con đường này, quả nhiên, nhìn thấy ba chiếc xe cá mập ngăn một chiếc SUV ở trên đường, một đám người cầm vũ khí trong tay kêu la ở bên cạnh xe, khiến đường chật như nêm cối.
Trịnh Vận nở nụ cười.
"Khà khà, người đẹp Tô Nhàn, anh đến cứu em đây!"
"Chờ anh chút."
Anh ta dừng xe lại, sửa sang lại quần áo, vuốt lại tóc, đẩy cửa xe đi ra, lớn tiếng rống giận nói: "Mấy người bọn bây, đang làm gì đó?"
Một đám côn đồ nghe thấy, đều nhìn lại.
Trịnh Vận đi đến, nhìn thoáng qua bên trong xe SUV, nhìn thấy Giang Nghĩa nằm trên chỗ ghế lái, đầu nghiêng về một bên, như là ngất đi.
Còn Tô Nhàn thì cuộn mình ở ghế sau, sợ tới mức cả người run run.
Trịnh Vận trong lòng vui vẻ.
Anh ta làm bộ rất lo lắng hỏi: "Tô Nhàn, đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Nhàn thoáng mở cửa kính xe, vừa nức nở vừa nói: "Bọn họ... Bọn họ muốn làm nhục em, Giang Nghĩa vì bảo vệ em bị bọn họ đánh ngất đi, bọn họ còn muốn kéo em xuống xe, không cho em đi."
"Em nên làm gì bây giờ? Ai có thể cứu em?"
"Em rất sợ."
"Huhu~~"
Nhìn thấy Tô Nhàn khóc nức nở, khí phách anh hùng nam tử hán của Trịnh Vận lập tức liền tỏa ra.
Anh ta vỗ vỗ ngực, nói: "Yên tâm đi, có anh ở đây, ai cũng đừng hòng đụng đến em."
"Giang Nghĩa cũng đánh không lại bọn họ, anh được không?"
"Ha hả, anh mạnh hơn đồ ăn hại như Giang Nghĩa nhiều, Tô Nhàn, em nhìn là được rồi, nhìn anh như thế nào một người xử hết toàn bộ bọn nó!"
Nói xong, Trịnh Vận đi đến giữa đám người kia, quát: "Dám ăn hiếp người phụ nữ của tao? Hôm nay ông đây phải lột da của tụi bây! Đến đây!"
Vừa dứt lời, một tên côn đồ cầm gậy bóng chày đập vào sau lưng anh ta, đánh cho Trịnh Vận nháy mắt nửa quỳ trên mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt.
Không đúng, sao lại đánh thật vậy?
Không giống như lúc luyện tập!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.