Chương trước
Chương sau
Đây không phải chổ cho người ngồi sao?, tôi ngồi thì có vấn đề gì? Trung Quân lạnh nhạt hỏi.
Mày không nhìn xem mình loại người gì, chỉ là một vệ sĩ bẩn thỉu lại còn dám ngồi cùng bàn với anh Phong, mày xứng sao? Hưng Hải giọng ngày càng cay nghiệt, hận không thể xông lên tẩn Trung Quân một trận.
Tôi thì làm sao?
Lúc này Hứa Phong mới để ý Trung Quân, sự xuất hiện của Trung Quân làm kế hoạch hắn ít nhiều có ảnh hưởng.
Nhưng vẫn tỏ ra lịch sự trước mặt Gia Hân “Gia Hân, đây là vệ sĩ của em sao?”.
Uh!
Hắn cố tỏ ra lịch sự “Dù sao cũng là người Gia Hân đưa tới, nể mặt Gia Hân, để anh ta ngồi đi” Hắn ngầm trừng mắt nhìn Hưng Hải, khiến Hưng Hải rất lúng túng.
Chu Mạn nhìn Trung Quân với vẻ chán ghét “anh không biết tự soi gương à, nhìn anh Phong đi, người ta phong độ biết bao nhiêu, còn anh ngay cả cái rắm cũng không bằng”.
Giám đốc Trịnh cũng lên tiếng “chàng trai này hôm nay vận khí không tệ nhỉ, không có anh Phong cả đời này cậu cũng không có cơ hội bước vào đây đâu, còn không mau cám ơn anh Phong đi”
Thấy không khí trong phòng có vẻ căng thẳng, Tiểu Oanh muốn chuyển đề tài, mỉm cười nhìn Hứa Phong “Anh Phong hôm nay định cho bọn em thưởng thức gì đây? Em và Hân Hân đói muốn chết rồi này”.
Cô ta là bạn thân của Gia Hân, tất nhiên không để Gia Hân mất mặt được, nói xong còn khẽ nháy mắt với Trung Quân ý bảo anh ấy im lặng
Trung Quân cũng chẳng muốn tốn nước bọt với bọn công tử bột này, đơn giản là họ không xứng. Chỉ lẳng lặng ngồi xuống.
Hứa Phong nhìn Trung Quân không thiện cảm, phất tay phục vụ ra hiệu dọn đồ ăn lên. Sau đó quay sang Tiểu Oanh và Gia Hân cười bảo:
Anh tự tiện đặt vài món, mong hai người đừng trách nhé
Không sao!
Gia Hân trả lời qua loa, lại liếc nhìn Tiểu Oanh, nếu không phải Tiểu Oanh cứ nài nỉ, cô cũng chả bao giờ muốn đi.
Những món ăn sang trọng nhanh chóng được bày ra, có cả Cua Hoàng Đế, Tôm hùm Alaska, phật nhảy tường,… đều là những món đắc tiền chỉ dành cho giới thượng lưu.
Hứa Phong như muốn chứng tỏ sự ưu việt của mình, hắn lại cầm menu định gọi thêm vài món hợp với khẩu vị Gia hân, nhưng lật qua lật lại vẫn không tìm được thứ gì ưng ý vì hắn cũng không biết Gia hân thật ra có khẩu vị gì, muốn gọi phục vụ phát tiết thì chợt thấy một banner hình ảnh được treo rất cao thoạt nhìn rất giống quảng cáo một loại nước uống nào đó, lần trước hắn đến vẫn chưa thấy. Hắn ngoắc tay gọi phục vụ chạy đến.
Cái đó là gì thế? Hứa Phong chỉ tay vào Banner quảng cáo kia hỏi.
Tên Phục vụ nhẹ nhàng đáp “thưa quý khách, đó là một loại rượu mới quán vừa nhập về, tên gọi là tuyết sơn phong tửu”.
Mày làm ăn kiểu gì thế, có món mới sao không giới thiệu bổn thiếu gia, có tin một câu nói của tao mày có thể cuốn gói khỏi chổ này không?. Hứa Phong cáu gắt quát.
Phục vụ nghe thế không khỏi sợ hãi “quý khách thật xin lỗi, rượu này mới được đưa vào bán hôm nay, nhưng vì giá khá đắt nên rất ít người dùng, mong quý khách thông cảm”.
Hừ, chỉ là vài chai rượu thì tốn bao nhiêu, bổn thiếu gia không xem vào mắt, lấy 10 chai đi. Hứa Phong càng đắc ý, cái gì người ta dùng không nổi hắn càng hứng thú, như vậy không phải càng nổi bật sao, hơn nữa hắn suy nghĩ chỉ là chai rượu có thể đắc hơn bao nhiêu, có hơn được Chivas, Whisky không, nên Hứa Phong tự tin gọi hẳn mười chai mà không cần đắn đo.
Người phục vụ hơi giật mình hỏi lại “quý khách thật sự muốn gọi 10 chai Tuyết sơn phong tửu sao?
“Tất nhiên” Hứa Phong cau mày đáp.
Nhưng mà…
Hứa Phong tức giận “sao, mày cho là tôi không trả nổi chổ tiền này sao? mày biết tao là ai không?”
Người phục vụ cuối đầu xin lỗi sau đó nhanh tay đưa 10 chai rượu đặt lên bàn, không dám nói gì vội lùi ra xa.
Anh Phong thật phóng khoáng, em xem như được hời rồi. Hưng Hải cười tươi nói.
Trung Quân có chút hiếu kỳ về nhà hàng này không ngờ lại có Tuyết sơn phong tửu, loại rượu chỉ có vùng Bắc Cảnh lạnh giá mới có.
Nào mời mọi người một ly. Hứa Phong mỉm cười nhìn Gia Hân.
Tôi không biết uống rượu.
Hứa Phong tay cứng đờ, dừng lại giữa không trung, hắn liếc Hưng Hải một cái.
Hưng Hải hiểu ý “Gia Hân cậu vậy là không được rồi, chúng ta lâu lắm mới gặp lại, anh Phong cũng đã đích thân mời, cậu không định cho anh Phong mặt mũi sao?
Chu Mạn cười khẩy “một ly rượu thôi mà thì có làm sao, bây giờ có tiệc tùng gì mà không dùng đến rượu, không biết uống…lừa ai chứ”.
Gia Hân thấy không còn cách nào, đành nhắm mắt uống một ngụm, mùi rượu cay nồng khiến da mặt Gia Hân ửng hồng, nét đẹp như bước ra từ tranh vẽ, Trung Quân có định lực vững chắc vẫn bị run động không ít.
Giám đốc Trịnh cười ha ha “Cô Hân, lần đầu gặp, mong cô nể mặt” nói xong ông ta nâng ly uống cạn không cho Gia Hân có cợ hội từ chối.
Gia Hân có chút lưỡng lự nhưng vẫn cầm ly rượu uống cạn.
Trung Quân lờ mờ đoán được ý đồ của những người này, nhưng chỉ cần chúng không làm gì quá đáng, anh cũng không làm khó chúng. Chỉ tập trung ăn uống, hưởng thụ thật tốt mỹ vị thế gian.
Hành động của Trung Quân khiến không ít người chú ý, nhất thời đều nhìn anh với ánh mắt đầy khinh bỉ, Hưng Hải cười khẩy:
Trung Quân phải không, cố ăn thêm chút nhé, sau hôm nay e là cả đời cũng không được ăn như thế nữa.
Cả phòng nghe thế đều phì cười, chỉ có Gia Hân trừng mắt nhìn anh.
Tuyết Sơn Phong Tửu rất cay và nóng, nồng độ khá cao, số ít người Bắc Cảnh điều chế loại rượu này để xua đi cái lạnh ở nơi đây. Nên chỉ sau hai ly, Gia Hân đã ngà ngà say, cơ thể bắt đầu đong đưa không thể khống chế.
Các vị là hôm nay Hứa Phong tôi được mọi người nể mặt, sau này nếu có chuyện gì có thể trực tiếp liên hệ cho tôi, tôi sẽ tận sức giải quyết. Hắn nâng cao ly rượu ra vẻ mời, thái độ rất có cốt cách.
Đám người Hưng Hải cùng Giám đốc Trịnh nghe thế, mừng rỡ như điên, họ không ngờ chút chuyện nhỏ này mà lại nhận được sự ủng hộ Hứa Phong, bảo sao họ không vui mừng cho được.
Giám đốc Trịnh cười khà khà “công tử Hứa thật là khách sáo” nói xong liền uống cạn một cách sản khoái.Hưng Hải và Chu Mạn cũng không chậm chạp nâng ly uống cạn, miệng cười tươi tung lời nịnh hót.
Duy chỉ có Gia Hân có vẻ không muốn tiếp tục nữa, có thể ngồi đến lúc này đã là giới hạn của cô ta, nên chỉ im lặng ngồi nhìn cũng không tham gia nâng ly cùng mọi người.
Hứa Phong mỉm cười nhìn Gia Hân “Hân Hân sao vậy, mọi người đang vui mà, uống đi chứ”.
Xin lỗi tôi có chút việc, xin phép đi trước, mọi người tiếp tục đi. Nói xong liền đứng dậy định ra về, nhưng rượu này quả nhiên quá mạnh, cả thân hình lảo đảo không đứng nổi, trực tiếp ngã xuống ghế.
Đám người Hứa Phong thấy kế hoạch xem như đã hoàn thành, không muốn tiếp tục giả làm người tốt nữa, bọn chúng nhìn nhau nở nụ cười đắc ý.
Tiểu Oanh nhận ra mình bị lừa, nổi giận đùng đùng “Hứa Phong anh làm vậy là sao? anh lừa tôi sao?”
Hứa Phong nhìn Tiểu Oanh như một con ngốc “Cô tưởng tôi thật sự coi trọng cô sao, nếu không phải vì cô chút chút giá trị lợi dụng, ông đây còn phải tốn thời gian với cô sao?”.
Tiểu Oanh ngồi bên nhanh tay đỡ lấy, không ngừng lo lắng, dù sao Gia Hân vì cô mới tham gia buổi tiệc này, tất nhiên cô phải chăm sóc thật tốt cho bạn mình.
Còn đi nổi không, mình đưa cậu về. Oanh Oanh lo lắng hỏi.
Uh! Gia Hân nặng nề gật đầu.
Mắt thấy Tiểu Oanh đang đỡ Gia Hân đứng dậy, Hứa Phong liền can ngăn “này Tiểu Oanh, cô đang làm gì thế, ở lại thêm chút đi”.
Giám đốc Trịnh vội vã bồi thêm câu “Đúng đấy cô Oanh, đừng để cậu chủ Hứa mất vui, cô không nhớ ai giúp cô có việc làm à?”
Tiểu Oanh nghe xong cả người căn thẳng, do dự khó quyết định, đây là công việc cô ta vất vả mới có được, nếu mật thật sự là không nở. Nhưng Gia Hân lại là bạn bè thân thiết, cô không thể không lo.
Tôi,..Tôi… Tiểu Oanh ngập ngừng không biết trả lời thế nào.
Để tôi đưa cô ấy về. Trung Quân đứng lên trực tiếp đỡ Gia Hân đứng dậy cực kỳ dứt khoát.
Không được!
Hứa Phong trợn mắt nhìn Trung Quân, kế hoạch đã gần hoàn thành không thể để tên vệ sĩ này phá đi được, kiên quyết ngăn cản. Chỉ cần có thể loại bỏ tên vệ sĩ này, rồi trực tiếp vui vẻ cùng Gia Hân là nhiệm vụ có thể bàn giao cùng cậu chủ Hoàng rồi. Nhìn thấy Gia Hân vẻ đẹp như tranh sống động đến từng đường nét, hắn nhất định phải có được, không chỉ vì nhiệm vụ mà còn là mối thù bị từ chối trước kia.
Mày có thể đi, nhưng Gia Hân nhất định phải ở lại. Hắn lạnh lùng quát, hai vệ sĩ nghe vậy lật đật chạy vào, nhìn Trung Quân với vẻ muốn ăn tươi nuốt sống.
Nếu tôi vẫn cứ muốn đi thì sao?
Vậy thì phải hỏi vệ sĩ của tôi xem có đồng ý không?
Hưng Hải tất nhiên không bỏ qua cơ hội thể hiện mình trước mặt Hứa Phong, dọa nạt “ở đây mày có chổ lên tiếng sao, tao nói cho máy biết anh phong là Tổng Giám đốc Tập đoàn Nhạn Thanh, chỉ cần một câu nói của anh ấy, mày sẽ không thấy được mặt trời ngày mai đâu”.
Gia Hân cảm thấy không khí dường như không đúng, ngơ ngác nhìn Tiểu Oanh, phát hiện cô ấy cũng đang sững sờ, bọn họ không hiểu vì sao một Hải Phong lúc nãy phong độ là thế, nhưng bây giờ giống như là một người khác, chỉ vì cô ta không muốn ở lại thôi ư?. Bất giác lo lắng nhìn Trung Quân, chỉ là phát hiện Trung Quân đang cười mỉm, không tỏ ra lo lắng, khiến tinh thần cô được trấn tĩnh đôi chút.
Lật mặt rồi sao, không diễn nữa sao?
Trung Quân không quan tâm phản ứng của đám người trước mặt, chỉ thông thả đốt một điếu thuốc, nhàn nhã vô cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.