Chương trước
Chương sau
Mặt quỷ hóa thành một tia sáng mờ nhạt vụt qua, xâm nhập vào trong cơ thể Đường Tuấn. Đường Tuấn không cảm thấy trong cơ thể có bất kỳ sự khó chịu nào.



Nhưng sau khi cảm nhận được một lúc, lông mày anh nhíu chặt vào nhau.



Vốn dĩ anh đã ở đỉnh phong của cảnh giới Thần Quân nên có thể cảm nhận được ngưỡng cửa của cảnh giới, Tôn Giả thậm chí còn thiếu một lớp giấy cửa sổ. Khi nào cơ hội đến thì sẽ có thể thuận lợi đột phá.





Nhưng bây giờ anh đã không thể cảm nhận được ngưỡng cửa của cảnh giới Tôn Giả nữa, dường như có một lực lượng không thể giải thích được đang chặn ngưỡng cửa của anh với cảnh giới Tôn Giả. Lớp giấy cửa sổ đó đã trở thành một bức tường!



"Ha ha ha!"



Trong núi Tôn Giả, Tịnh Tư Tôn Giả bật cười nói: "Trương Tĩnh Hoà cậu thật là giỏi, từ bức tường đá đã lĩnh ngộ ra Ma Phong Đạo! Ha ha ha, Đường Tuấn, không phải cậu cho rằng mình rất giỏi sao? Bây giờ con đường dẫn đến với ngưỡng của Tôn Giả của cậu đã không còn nữa, xem xem cậu còn có thể đắc ý như thế nào!"







Trên núi Yên Tử trái tim của Đường Tuấn trở nên nặng trĩu. Cuối cùng anh cũng biết trước khi chết Trương Tĩnh Hoà đã làm gì rồi.

Không nhìn thấy con đường phía trước của tu hành. Khi Đường Tuấn bắt đầu tu hành vì thể chất của mình mà anh không thể tu hành. Nhưng khi đó, ít nhất anh cũng biết phía trước còn có con đường chỉ là đã bị cỏ dại chặn lại. Mà bây giờ, đòn phản công của Trương Tĩnh Hoà trước khi chết tương đương với việc dùng một ngọn núi lớn để chặn đường anh.



Cảm giác này vô cùng khó chịu.



Đặc biệt là trong tình huống hiện tại. Ngự Tôn Giả sắp xuất quan, lúc đó nhất định sẽ ra tay thêm một lần nữa.



Anh và Trái Đất đứng mũi chịu sào nếu như anh vẫn còn loại thực lực như vậy tương đương với châu chấu đá xe. Tâm trạng Đường Tuấn vô cùng nặng nề.



"Đường Tuấn."



Lý Ngọc Mai và những người khác lo lắng nói.



Đường Tuấn điều chỉnh tâm trạng, cười nói: "Không sao."



Sau một thời gian ngắn xử lý vết thương cho tướng sĩ của Phá Quân Doanh và đám người Lý Ngọc Mai, Đường Tuấn đã lên Mặt Trăng.



Một luồng ánh sáng thần tiên xuất hiện, Nguyệt Nga Tiên Tử chậm rãi bước ra khỏi luồng ánh sáng đó. Cô ta tồn tại dưới dạng một tàn hồn, dù đã trải qua hàng chục nghìn năm nhưng cô ta vẫn mang một vẻ đẹp tuyệt trần chưa từng có.







Tu vi của Đường Tuấn bây giờ đã mạnh hơn trước gấp mấy lần, anh có thể lờ mờ cảm nhận được thực lực của Nguyệt Nga Tiên Tử.







Đỉnh phong của cảnh giới Thần Quân! Nhưng vì Nguyệt Nga Tiên Tử có cùng nguồn gốc với Mặt Trăng cho nên có lẽ cô ta có thể phát huy thực lực cao hơn một chút.







"Tên tiểu tử anh còn biết đến thăm tôi."







Nguyệt Nga Tiên Tử cười nhẹ, nhưng nụ cười của cô ta lập tức tắt ngấm, cơ thể xuất hiện trước mặt Đường Tuấn một tay nắm lấy cổ tay anh, nói: "Ma Phong Đạo! Sao anh có thể trúng phải loại quỷ thuật này!"







"Ma Phong Đạo."







Đường Tuấn lẩm bẩm một hồi rồi sau đó nói về cuộc tỉ thí với Trương Tĩnh Hoà.







"Nếu đã có thể lĩnh ngộ loại quỷ thuật như Ma Phong Đạo thì không biết sự oán hận trong lòng tên tiểu tử Trương Tĩnh Hoà đó mãnh liệt như thế nào."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.