Chương trước
Chương sau
Nói đến đoạn cuối, Trương Tĩnh Hoà bùng nổ cơn tức giận và giết thêm hai tướng sĩ của Phá Quân Doanh.



Lý Ngọc Mai những người khác bị chấn động tới nỗi nôn ra máu. Trong lòng Đường Tuấn lo lắng nhưng tạm thời không làm được gì.



Cho dù anh có thể đánh bại Trương Tĩnh Hoà nhưng chỉ trong tích tắc, Trương Tĩnh Hoà cũng có thể làm được chuyện sẽ khiến anh hối hận cả đời.



Trên núi Tôn Giả, Tịnh Tư Tôn Giả đang thông qua pháp thuật hình chiếu để theo dõi những chuyện đang xảy ra trên Trái Đất.





Bà ta chính là người đã nói với Trương Tĩnh Hoà về sự hạn chế của căn nguyên thời gian chi lực của Đường Tuấn.



"Một tên nhãi thậm chí còn không phải là Tôn Giả tôi có đến 10.000 cách dạy cho cậu một bài học."







Tịnh Tư Tôn Giả chế nhạo. Ngay khi bà ta còn cho rằng Đường Tuấn sẽ không thể làm gì thì từ cơ thể anh ta đột nhiên phát ra một luồng sáng với tốc độ cực nhanh.



"Đây, đây là!"



Sự kinh ngạc hiện lên trên mặt của Tịnh Tư Tôn Giả.



Trong pháp thuật hình chiếu, luồng ánh sáng dần dần tiêu tan, Trương Tĩnh Hoà nhìn vào ngực mình với vẻ mặt không dám tin.



Có một lỗ máu trên ngực anh ta, khoảng hư không phía sau anh ta bị vỡ tan. Tia sáng vừa rồi đã phá hủy anh ta và thế giới nhỏ của anh ta.



"Chính xác thì nó là gì?"



Trương Tĩnh Hoà loạng choạng và ngã xuống. Trong nháy mắt anh ta thấy một vòng tròn xoẹt qua rồi biến mất, nhập vào trong cơ thể Đường Tuấn.



Tịnh Tư Tôn Giả ở trên núi Tôn Giả thất thanh kêu lên: "Tiên Khí! Trên người tên này quả thực có Tiên Khí!Nhất định phải lấy được!"



Trong núi Yên Tử, Đường Tuấn đứng trước mặt Trương Tĩnh Hoà, nhẹ nhàng nói: "Từ trước đến nay tôi chưa từng muốn cạnh tranh với anh."



Trương Tĩnh Hoà chế nhạo nói: "Đại đạo chỉ có một, nếu anh giành đi trước thì người khác làm sao có thể đi?"



Tầm nhìn của anh ta dần mờ đi, nhìn thấy phủ Thiên Sư ở lưng chừng núi, anh ta nhớ lại những cảnh chơi đùa, tu hành ở đó từ khi còn nhỏ cho đến khi lớn lên. Cuối cùng, khuôn mặt uy nghiêm của sư phụ xuất hiện trong tâm trí anh ta.





"Tĩnh Hoà, con là niềm tự là núi Yên Tử, con sẽ không thua, cũng không thể thua." Đây là kỳ vọng của sư phụ dành cho anh ta sau khi anh ta tu hành, đồng thời cũng là quy tắc.







"Tôi không thể thua."







Trong lòng Trương Tĩnh Hoà nói lại điều đó một lần nữa, một ý nghĩ không thể khuất phục bắt đầu trỗi dậy.







Cơ thể của Trương Tĩnh Hoà bắt đầu bốc cháy, máu của anh ta bị bốc hơi thành sương mù máu.







Sương mù máu ngưng tụ không tan, lơ lửng trên không trung. Cuối cùng, màn sương mù máu tạo thành một mặt quỷ có hai sừng, mặt xanh và răng nanh. Khuôn mặt quỷ này khá giống Trương Tĩnh Hoà.







Đường Tuấn di chuyển tướng sĩ của Phá Quân Doanh và đám người Lý Ngọc Mai ra ngoài, anh ta nhìn mặt quỷ đó.







"Đường Tuấn, nếu tôi đã không có được đại đạo thì anh cũng đừng hòng nghĩ tới."




Giọng nói của Trương Tĩnh Hoà phát ra từ mặt quỷ đó.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.