Chương trước
Chương sau
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông và người phụ nữ trung niên, Đường Tuấn không khỏi nở nụ cười, chỉ vào đầu của mình và nói: "Căn nguyên thời gian chi lực không phải là đồ vật, tôi làm sao có thể giao cho các người được? "



Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Đừng giở trò với chúng tôi. Hãy mở thức hải hóa thân thần niệm của cậu ra và để chúng tôi tìm kiếm một lần."



Người đàn ông trung niên cười nói: “Yên tâm đi. Chúng tôi chỉ cần căn nguyên thời gian chi lực, chúng tôi sẽ không làm bất cứ điều gì khác với cậu đâu."



Sắc mặt Đường Tuấn hơi tối sầm lại.





Mở ý thức hải để đối phương tìm kiếm và kiểm tra vậy thì mọi bí mật của anh sẽ bị tiết lộ trước mặt đối phương. Thậm chí đối phương có thể để lại ấn ký trong ý thức hải và sau này có thể dùng nó để ép buộc anh.



Điều này tương đương với việc giao tính mạng của mình vào tay đối phương, hơn nữa còn lại loại không có bất cứ sự đề phòng nào.







"Thật là xin lỗi.



con người tôi không hào phóng như vậy. Hai vị nên tránh đường đi, tôi có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra, nếu không, tôi sẽ nói chuyện này với Cổ Lão."



Đường Tuấn trầm giọng nói.



"Cổ Lão. Này, bây giờ Cổ Lão thân mình còn lo chưa xong thì làm sao có thể quan tâm đến cậu được."



Người đàn ông trung niên cười chế nhạo nói: "Cậu là người từ bên ngoài tới cậu thật sự coi mình là người ở đây sao?"



Người phụ nữ cười khẩy nói: "Một tên vừa mới vào núi Tôn Giả giống như cậu tốt hơn hết là cậu nên ngoan ngoãn hợp tác với chúng tôi nếu không sẽ có đủ khổ cực để cậu nếm trải."



"Nếu người hiểu rõ căn nguyên thời gian chi lực như tôi còn không được coi là người ở đây, vậy hai người phế vật các người ở đây ngăn cản tôi thì được coi là gì?"



Ngay khi Đường Tuấn nói xong, sắc mặt của hai người đó đột nhiên thay đổi. Nhưng trước khi bọn họ kịp ra tay thì Đường Tuấn đã ra tay trước.



Thời gian bất động.



Thời gian và không gian xung quanh cả hai như ngừng lại, không thể làm bất kỳ chuyển động nào.



Bốp bốp bốp bốp! Bốn cái tát giòn dã vang lên, hai vết tát in dấu trên má của người đàn ông và người phụ nữ trung niên.



Lực lượng khổng lồ khiến hai người loạng choạng lùi sang một bên, nhưng cũng vì như vậy thoát ra khỏi phạm vi thời gian bất động của Đường Tuấn.





Với thực lực hiện tại của anh chỉ có thể khống chế sự bất động của thời gian trong phạm vi một mét xung quanh mình.







Thực lực của nam nữ trung niên quả nhiên cường hãn, so với Từ Nguyên mạnh hơn rất nhiều.







Thực lực của hai người đó quả thực mạnh mẽ, còn mạnh hơn khá nhiều so với Từ Nguyên.







Dưới hai cái tát của Đường Tuấn đương nhiên là không thể làm bọn họ bị thương nhưng sự sỉ nhục khiến lửa giận trong mắt hai người gần như bộc phát ra ngoài.







"Cậu!"







Vẻ mặt người phụ nữ u ám, sát khí trong mắt gần như đặc lại.







"Cút!" Đường Tuấn hét lên.




Trên núi Tôn Giả sức mạnh mà mọi người có thể phát huy ra đều bị hạn chế rất nhiều.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.