Chương trước
Chương sau
Trái tim của Đường Tuấn run lên, quả nhiên là cao thủ xếp hạng thứ mười tám của bia kỷ nguyên.



Không ngờ, Lâm Giang Tiên thật sự giành được hai danh ngạch trong cung Hỗn Nguyên. Điều này khiến Đường Tuấn không khỏi suy nghĩ, liệu có thể đổi một danh ngạch từ trong tay Lâm Giang Tiên hay không.



Sau khi ông ta trở về đại trận bảo vệ, trong căn cứ Hồng Lục vang lên một âm thanh gào thét như sóng thần: “Tiền bối Lâm Giang Tiên đã giành được hai danh ngạch trong cung Hỗn Nguyên khiến Hồng Lục ta lớn mạnh."





Ngoài những tiếng ca ngợi thực lực của Lâm Giang Tiên thì cũng có nhiều tiếng nói khác đang thảo luận về cách Lâm Giang Tiên phân chia hai danh ngạch. Ông ta đã thu nhận ba đệ tử, lúc này, ba đệ tử đã cùng nhau ở đây và đang thảo luận về vấn đề này.



Một thanh niên có chút rầu rĩ nói: "Chị cả đi theo sư phụ nhiều năm như vậy, thực lực của chị ấy là mạnh nhất trong ba chúng ta. Sư phụ nhất định sẽ cho chị ấy một dang ngạch. Anh hai, thực lực của anh cũng rất không tốt, khả năng cao là sư phụ cũng sẽ cho anh một dang ngạch."



Trước mặt anh ta có một người phụ nữ áo đỏ loè loẹt và một người đàn ông trung niên vẻ mặt cương nghị.







Nghe được lời nói của người thanh niên này, hai người không khỏi nở nụ cười, người đàn ông trung niên nói: “Việc chị cả có được danh ngạch cũng không phải vấn đề lớn, nhưng anh cũng không chắc chắn. Nghe nói rằng thí luyện trong cung Hỗn Nguyên yêu cầu tư chất của tu hành giả rất cao. Mà tư chất và hiểu biết của anh vẫn kém hơn một chút, nói không chừng em ba còn có cơ hội hơn anh."



Lúc này, ở một căn cứ khác.



Mạnh Tinh Hà ngồi với vẻ mặt u ám, những người xung quanh thậm chí còn không dám thở mạnh.



Vừa rồi, danh ngạch của Mạnh Tinh Hà lấy được trong cung Hỗn Nguyên đã bị vài người hợp lực lại cướp mất.



"Đáng ghét!"



Ý định giết người hiện lên trong mắt ông ta.



"Nghĩa phụ, bọn họ quả thực đáng ghét, ỷ đông hiếp yếu."



Mạnh Thiển phẫn nộ nói.



Vốn dĩ nếu lần này có được danh ngạch thì Mạnh Tinh Hà đã quyết định đưa nó cho anh ta. Nhưng bây giờ, thật sự dùng giỏ tre để múc nước rồi.



Mạnh Tinh Hà lạnh lùng nhìn anh ta và nói: "Còn những căn cứ khác thì sao?"





Mạnh Thiển cân nhắc: “Các căn cứ khác cũng tương tự như vậy. Nhưng căn cứ Hồng Lục của Lâm Giang Tiên đã giành được hai danh ngạch, điều này có chút bất ngờ.







Nghĩa phụ, vị trí địa lý của căn cứ Hồng Cửu của chúng ta tốt hơn căn cứ Hồng Lục rất nhiều, con thực sự nghĩ không thông làm cách nào mà bọn họ có thể có được hai danh ngạch trong cung Hỗn Nguyên."







Anh ta nói với ánh mắt hung dữ, anh ta nói: “Khoảng cách giữa hai căn cứ cũng không coi là quá xa. Nghĩa phụ, hay là chúng ta ra tay giành lấy biết đâu sẽ giành được một danh ngạch."







Mạnh Tinh Hà khẽ cau mày và nói: “Không được.







Thứ hạng của Lâm Giang Tiên trên bia kỷ nguyên cao hơn tôi vì vậy chắc chắn ông ta có rất át chủ bài nên bây giờ không thể kích động.







Thôi như vậy đi, con đi đàm phán với ông ta một chút, hỏi ông ta có thể cho ta một danh ngạch không, sau này nhất định cha sẽ báo đáp hậu hĩnh."














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.