“Ông nội.” Ngô Tiềm hô.
Mấy người Mộ Vân Khung cũng vội vàng hành lễ, nói: “Gặp qua Ngô Thần Quân.”
Ông lão này chính là Thần Quân của nhà họ Ngô – Ngô Hộ!
Khí tức oai nghiêm của Ngô Hộ từ trên cao tràn xuống, làm cho mọi người phía dưới đều cảm thấy áp lực.
Ngô Hộ gật đầu với Ngô Tiềm, sau đó lại nói với Giang Ngư Bạch và Phá Cửu Tiêu: “Lão già tôi nghe Ngô Tiềm báo tin, cố ý tới đây để ủng hộ cho hai cậu. Hai cậu không để ý chứ?”
Giang Ngư Bạch và Phá Cửu Tiêu nhìn nhau, nói: “Đương nhiên không để ý.”
Ngô Hộ từ không trung đáp xuống, ánh mắt nhìn về phía Đường Tuấn, khẽ nhíu mày nói: “Cậu chính là Dược Đường trong lời của Ngô Tiềm?”
Không đợi Đường Tuấn trả lời, Ngô Tiềm đã đi tới, nói: “Ông nội, chính là anh ta.”
“Người trẻ tuổi, vừa rồi cậu nói mặc kệ tới bao nhiêu người, một mình cậu sẽ tiếp hết phải không?”
Ngô Hộ đánh giá Đường Tuấn từ trên xuống dưới, châm chọc nói: “Không biết nên nói cậu dũng cảm đáng khen hay là ngông cuồng, tự cao tự đại đây?”
Đường Tuấn cười nói: “Không thử thì làm sao biết được.”
“Thử cái rắm!”
Ngô Hộ thô lỗ ngắt lời Đường Tuấn, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi đao, nói: “Đúng là tên nhãi ranh không biết sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3348120/chuong-3280.html