Lần đầu tiên, Mộ Thanh cảm thấy có chút tự ti, khóe miệng cười khổ, cô ấy không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ: “So với anh Dược, mình làm gì có cửa được tính là thiên tài.”
May mà Đường Tuấn thi triển xong thức thứ ba của Đồ Ngư Long thì dừng lại, không có tiếp tục nữa. Mộ Thanh lúc này mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn, ít nhất cô ấy không lần nào luyện tới thức thứ tư, nếu không cô ấy thật sự bị đả kích cho thương tích đầy mình rồi.
Mà lúc bấy giờ Đường Tuấn mới thở dài, thầm nghĩ: “Không ngờ thức thứ tư lại phiền phức như vậy. Tuy rằng mình đã ngộ ra, nhưng e rằng không thể dùng kim bạc bình thường để thi triển được.”
Anh lúc này cũng nhìn thấy Mộ Thanh, trên mặt lộ ra một chút ngượng ngùng. Dù sao còn chưa được cho phép đã tự tiện lật sách của người ta, đúng là có hơi bất lịch sự. Anh nói lời xin lỗi: “Cô Mộ Thanh, tôi thực sự xin lỗi. Vừa rồi tôi vô tình nhìn thấy cuốn sách này, đúng lúc có chỗ hiểu, cho nên không thể dừng lại được.”
Vốn tích lũy trước đây của anh quá lợi hại, lại là lần đầu tiên anh nhìn thấy loại bí tích như Đồ Ngư Long, cho nên mới lập tức luyện thành xong ba thức cùng một lúc.
Mộ Thanh lắc đầu nói: “Thiên phú của anh Dược thật sự rất đáng kinh ngạc. Mặc dù Đồ Ngư Long là bí truyền của Độc Cô Cung, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3347146/chuong-2386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.