Chương trước
Chương sau
Cuối cùng, Đường Tuấn quên mất mình đang ở trong cung của Mộ Thanh. Anh thậm chí còn lấy cây kim bạc từ chiếc nhẫn không gian ra, thử nghiệm nó theo trí tưởng tượng của riêng mình và những ghi chép trong Đồ Ngư Long.



Trong cung điện, chỉ thấy ánh sáng bạc lóe lên trong khoảng không, lúc trái lúc phải. Tốc độ của kim bạc rất nhanh, quỹ đạo dường như trở thành một sợi chỉ bạc. Hàng chục, hàng trăm sợi bạc được xếp dày đặc, tạo cho người ta cảm giác lóa mắt khiến người ta không nhịn được bị mê hoặc.



Đường Nghiêu đã quên mất tất cả, trong mắt chỉ có Đồ Ngư Long thậm chí Mộ Thanh bước vào cung cũng không biết.





“Đó là Đồ Ngư Long.”



Mộ Thanh vừa bước vào cung điện, đã nhìn thấy những sợi chỉ bạc. Bản thân cô ấy là một người tu luyện Đồ Ngư Long chỉ cần nhìn sơ qua là cô ấy có thể nhìn ra nguồn gốc của những sợi bạc này.



“Sao tôi có thể bất cẩn đến mức quên cất Đồ Ngư Long đi chứ.” Mộ Thanh tự trách mình.







Bình thường trong cung điện chỉ có một mình cô ấy, vì vậy đa số mấy quyển bí tịch tu luyện đều là thuận tay mà đặt, cũng không có cất vào không gian chiếc nhẫn.\



Không phải cô trách Đường Tuấn còn chưa được sự đồng ý của cô mà học bậy học bạ, mà là do cô lo lắng cho sự an toàn của anh.







“Mặc dù Đồ Ngư Long không phải là bí tịch cao thâm nhất Độc Cô Cung, nhưng nó cũng là một trong những cuốn sách khó nhất. Trong đó có rất nhiều chỗ huyền ảo và khó hiểu, liên quan đến linh hồn, nếu không có người chỉ bảo không cẩn thận thì linh hồn sẽ bị vỡ nát.” Mộ Thanh lo lắng nói.



Trước đây Mộ Thanh học Đồ Ngư Long đều là dưới sự chỉ bảo của thầy cô ấy, đến giờ chỉ có thể thi triển được thức thứ hai, còn về thức thứ ba, cho đến nay cô vẫn không luyện thành được.



Nhưng sau đó sắc mặt của Mộ Thanh lại thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, khóe miệng khẽ mở, thất thanh nói: “Anh Dược vậy mà luyện thành thức thứ nhất rồi.”



Chỉ thấy vệt sáng màu bạc trước mặt Đường Nghiêu mơ hồ tạo thành hình một con cá.



Rõ ràng đây là thức thứ nhất của Đồ Ngư Long.



Mộ Thanh sững sờ. Bản thân cô ấy cũng được coi như là một thiên tài, mà phải mất ba tháng để luyện thành thức thứ nhất, hơn nữa còn phải có sự hướng dẫn của người khác.



“Từ lúc tôi đi rồi về chỉ mất có nửa canh giờ, vậy mà anh…” Mộ Thanh khiếp sợ, lời nói trở nên có chút không được trơn tru.





Tuy nhiên, sự kinh ngạc của cô ấy vẫn chưa kết thúc, cô ấy nhìn thấy quỹ đạo ánh sáng bạc trước mặt Đường Tuấn lại thay đổi, vẫn là hình con cá, nhưng vảy cá giống như càng thêm chân thật, giống y như thật, còn sáng lấp lánh ánh bạc.







“Thức thứ hai của Đồ Ngư Long, vẩy cá.”







Thân thể Mộ Thanh khẽ run lên, thức thứ hai của Đồ Ngư Long cứ như vậy luyện thành. Trong khi trước đâu cô phải mất gần hai năm mới có thể chạm đến thức thứ hai.







Nhưng mà, cô ấy vừa dứt lời, đường chỉ bạc lại thay đổi, thân cá từng chút thay đổi, cuối cùng quỹ đạo chỉ bạc tạo thành hình rồng.







“Thức thứ ba của Đồ Ngư Long, cá hóa rồng.”







Trong đôi mắt xinh đẹp của Mộ Thanh chỉ có sự kinh ngạc và hoảng sự. Cho tới giờ cô ấy còn chưa thi triển được thức thứ ba, cũng chỉ được xem qua nó một vài lần ở chỗ thầy mà thôi.







Lúc này mới được bao lâu chứ, chỉ mới nửa canh giờ thôi đó, thế mà người ta lại có thể luyện xong ba thức của Đồ Ngư Long.




Thành tích như thế này là duy nhất ở trong lịch sử của Độc Cô Cung.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.