Ông Qua lúc này mới nhìn sang Đường Tuấn, nở nụ cười nhàn nhạt nói: "Tâm tính cũng không tệ, chỉ là không biết y thuật thế nào. Như vầy đi, lát nữa tôi bảo cậu chủ tới đây, nếu có thể nhận ra bệnh trạng của cậu ấy, thì tôi sẽ giữ cậu lại làm trợ lý của tôi."
Nói xong, ông Qua vỗ tay. Ngoài cửa lập tức có người đi vào, chờ ra lệnh.
“Đi mời cậu chủ qua đây.” Ông Qua nói.
Hộ vệ đó chuẩn bị rời đi thì Đường Tuấn đột nhiên nói: "Không cần."
Ông Qua nheo mắt nói: "Cậu định bỏ cuộc à?"
Sử Ái Vi cũng khá bất mãn, cô ta nhăn mũi.
Đường Tuấn lắc đầu, nhìn về phía Sử thành chủ, chậm rãi nói: "Bệnh nhân đã ở đây. Nếu tôi không nhìn nhầm, cậu chủ đó căn bản không có bệnh."
“Anh nói cái gì?” Sử Ái Vi ngạc nhiên.
Đường Tuấn nói: "Kỳ thực người cần chữa bệnh là Sử thành chủ, chứ không phải cậu chủ."
“Anh đang nói bậy cái gì vậy?” Sử Ái Vi có vẻ không vui nói.
Sử thành chủ thở dài nói: "Nhóc con, vị bác sĩ trẻ này nói không sai, là sức khỏe của cha có vấn đề, không phải anh trai con."
Sử thành chủ nói xong, Sử Ái Vi lập tức choáng váng. Cha cô ta bị thương, vậy mà cô ta lại không nhìn ra. Nếu Đường Hiểu không nói, cô ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3347029/chuong-2269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.