Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy Lữ sư muội tỉnh lại, Vệ sư huynh lập tức ngơ ngác



Lữ sư muội không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Trác sư đệ nhanh chóng giải thích mọi chuyện.



Sau khi H Lữ sư muội nghe xong, lông mày hơi cau lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn Vệ Võ. Vệ Võ có chút không dám nhìn thẳng vào Lữ sư muội, hơi cúi đầu xuống.





Lữ sư muội không nhìn Vệ Võ nữa, mà cảm kích cảm ơn Đường Tuấn: "Cảm ơn tiền bối ra tay giúp đỡ, Lữ Tri Huệ vô cùng cảm kích."



Từ việc khi nãy Đường Tuấn ra tay giúp đỡ, cộng thêm lần này cứu mạng cô ta, Lữ Tri Huệ đã xem Đường Tuấn là tiền bối cao nhân của mình rồi.



Đường Tuấn khẽ gật đầu.







Lữ Tri Huệ hỏi: "Tiền bối xưng hô thế nào? Hầu như mọi người trong y đạo khắp thành Hồng Dương này ta đều biết cả, nhưng không có ấn tượng với tiền bối. Không biết tiền bối từ đâu đến?"



Đường Tuấn nói: "Ta tên là Dược Đường, từ nhỏ đã theo sư phụ ẩn tu trong núi sâu, khoảng thời gian trước đây sư phụ qua đời, ta mới xuống núi."



Dược Đường, đây là cái tên mới Đường Tuấn tự đặt cho mình. Sau khi đến Trung Ương Ngân Hà, anh đã nghĩ xong một danh tính mới cho mình.



Lữ Tri Huệ nghe vậy, cũng chẳng nghi ngờ gì nhiều. Dẫu sao thì thế giới này cũng rất rộng lớn, kỳ nhân dị sự nào cũng có thể xảy ra.



Ngược lại hai mắt Vệ Võ lại sáng lên khi nghe những lời Đường Tuấn nói, không biết anh ta đang suy nghĩ điều gì.



"Anh Dược cũng chưa biết sẽ đi đâu, chi bằng cùng bọn tôi quay về thành Hồng Dương đi, anh cứu tôi, tôi vẫn chưa cảm ơn anh đàng hoàng."



Lữ Tri Huệ mỉm cười nói. Sau khi biết Đường Tuấn cũng trạc tuổi bọn họ, Lữ Tri Huệ gọi tiền bối thì có chút kỳ lạ, thế là đổi thành anh.



Đường Tuấn suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu đồng ý. Anh cũng cần một khoảng thời gian để tìm hiểu thế giới hoàn toàn mới.



Trên đường đi, Vệ Võ có vẻ sợ Đường Tuấn nên cũng chẳng dám nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng nói một hai lời với Lữ Tri Huệ, đáng tiếc, sau chuyện vừa rồi, thái độ của Lữ Tri Huệ đối với anh ta đã thay đổi rất nhiều, cũng không thèm để tâm tới anh ta.



Vệ Võ nhìn thấy tất cả, ánh mắt nhìn sang Đường Tuấn đột nhiên trở nên ảm đạm.







Suốt chặng đường, Đường Tuấn cũng biết được không ít chuyện thông qua lời của Lữ Tri Huệ. Chẳng hạn nơi bọn họ đang ở là Chu Tước Tinh Vực, là một trong năm Tinh Vực trong Trung Ương Ngân Hà. Ngoài Chu Tước Tinh Vực, ở Trung Ương Ngân Hà còn có bốn tinh vực khác là Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ và Kỳ Lân, được đặt theo tên của ngũ hành thần thú. Còn nơi bọn họ đang đứng chỉ là một góc trong Chu Tước Tinh Vực.







Hai giờ sau, một thành phố hùng tráng hiện ra trước mặt họ. Tường thành cao vút tận mây, trên đó có khắc những trận pháp, khí tức mạnh mẽ uy nghiêm ập thẳng đến bọn họ.







"Đây là thành Hồng Dương, xung quanh mười vạn dặm chỉ có một thành trì này."







Lữ Tri Huệ mỉm cười giới thiệu: "Môn phái của bọn ta là Thiên Nguyên Phường, là môn phái hàng đầu ở thành Hồng Dương. Sư phụ của chúng tôi là phường chủ của Thiên Nguyên Phường, Qua Thiên Hòa, người ta thường gọi là ông Qua, là y sư số một được thành Hồng Dương công nhận.”







Cô ta đưa Đường Tuấn vào trong thành, đột nhiên nói: "Anh Dược còn trẻ như thế, y thuật lại lợi hại, nếu như thầy gặp được anh chắc chắn sẽ rất vui mừng."







"Khụ khụ."







Lúc này, Vệ Võ mới ho nhẹ một tiếng nói: "Lữ sư muội, như thế thì không hay lắm."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.