Chương trước
Chương sau
Đường Tuấn suy nghĩ một hồi, lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho đạo sĩ Trung Thanh, nói: "Trong đó có một số dược liệu, đan dược và binh khí, tôi sẽ giao cho ông bảo quản. Nếu gặp được ngươi thích hợp, cứ tặng cho họ, giúp Trái Đất mạnh lên nhanh nhất có thể."



Đạo sĩ Trung Thanh nhìn những thứ trong nhẫn không gian, thì được một phen hết hồn. Dược liệu và đan dược cất giữ trong nhẫn không gian có thể tạo ra ít nhất mười tu sĩ Hóa Thần Cảnh, hơn nữa còn có hơn hàng ngàn món bảo khí, mười mấy món binh khí.



Đây là hai phần ba những gì mà Đường Tuấn tiết kiệm được, dường như đều là những món thu hoạch được do giết hóa thần và Trì Hòa Vũ. Anh chỉ để lại một số món có ích hơn cho việc tu luyện của mình, những thứ khác sẵn sàng để lại cho Trái Đất.





Mặc dù Đường Tuấn không biết tại sao người trong Trung Ương Ngân Hà không trực tiếp tấn công Trái Đất, mà chỉ phong tỏa Trái Đất, nhưng anh đoán rằng tình hình này sẽ không kéo dài lâu, Trái Đất phải trở nên mạnh hơn càng sớm càng tốt, hoặc ít nhất cũng phải có năng lực tự bảo vệ mình.



Trong ba ngày, Đường Tuấn đã ở cùng với người thân và bạn bè của mình.



Ba ngày sau, Đường Tuấn lại lên Mặt Trăng, lần này, chỉ có một mình anh đi.







Chân anh đạp vào hư không, quan sát Mặt Trăng bên dưới.



"Bắt đầu thôi."



Tâm thần của Đường Tuấn khẽ động, hồ vàng trong huyệt Thái Dương dâng trào, dị thú gầm thét.



Không gian lại nứt ra, xuất hiện một vùng hư không màu đen, trận pháp cũng dần dần hiện ra.



Không gian càng lúc càng tách rộng, ngay cả Đường Tuấn cũng cảm thấy bị áp lực đè nén. Tuy dị thú trong huyệt Thái Dương không phải tầm thường, có thể xé toạc không gian, nhưng cảnh giới của anh vẫn chưa đủ, tốn khá nhiều sức lực.



Cùng lúc đó, ở khoảng cách năm triệu km so với Trái Đất, cờ Thập Phương Trấn Hư đột nhiên khẽ run lên, dụ lệnh của tôn giả giống như đang bùng cháy, một làn sóng càng mạnh mẽ hơn truyền đến.



Trên Mặt Trăng, trận pháp chỉ còn thiếu một điểm cuối cùng thì hiện ra hoàn toàn, nhưng cho dù dị thú trong huyệt Thái Dương gầm thét như thế nào, điểm đó vẫn sừng sững bất động như ngọn núi.



"Lẽ nào sắp thành công dã tràng sao?"



Đường Tuấn đổ mồ hôi không ngừng, anh nghiến chặt răng. Trái Đất ở quá xa Trung Ương Ngân Hà, dù trận pháp chỉ thiếu một góc rất nhỏ, cũng khác biệt một trời một vực, độ nguy hiểm cực kỳ cao.





Chính ngay lúc này, một sự việc lạ đột ngột phát sinh.







Trên Mặt Trăng, ở ngay vị trí của Nguyệt Cung, Nguyệt Cung đang dần dần hiện ra. Chỉ trong vài cái chớp mắt, cả tòa Nguyệt Cung hoàn chỉnh đã xuất hiện trước mắt Đường Tuấn.







Sau khi Nguyệt Cung xuất hiện, một giọng nói lạnh lùng và đầy sát khí vang lên.







"Phá."







Chỉ là một từ đơn giản, nhưng nó lại ẩn chứa sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, cờ Thập Phương Trấn Hư ở cách xa năm triệu km rung lên dữ dội, trên cột cờ xuất hiện một vết nứt gần như không thể nhìn thấy.







Cùng lúc đó, trận pháp thông đạo trên Mặt Trăng đã hoàn toàn hiện ra, Đường Tuấn liếc nhìn Nguyệt Cung treo cao trong hư không, sau đó tiến vào trận pháp thông đạo, một tia sáng lóe lên chớp nhoáng, Đường Tuấn lập tức biến mất chẳng thấy đâu.














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.