Chương trước
Chương sau
Trong mắt mấy người Vương Cẩu Đản mang theo thần sắc áp bức lăng nhục, nói: “Là một người phụ nữ, tự xưng là một vợ nhỏ của Sở Hải, ở doanh trướng phía đông. Thực lực của cô ta không mạnh, nhưng một cái roi rất sắc bén.”



Khó trách Sở Hải không an bài bọn họ vào doanh trướng phía đông, thì ra hắn đã an bài cho tiểu thiếp của mình, công phòng dùng riêng.



Ngay sau khi nói xong, bên ngoài doanh trướng vang lên một giọng nói của một người phụ nữ đầy mỉa mai: “Một đám chó chết chủ, hóa ra trốn ở đây.”





Mấy người Vương Cẩu Đản nghe vậy, có phẫn nộ có xấu hổ. Vốn định vì Đường Tuấn mà bất bình, không nghĩ tới ngược lại lại làm Đường Tuấn mất mặt.



“Đi đi, ra ngoài xem.” Đường Tuấn nhìn bọn họ một cái.







Bên ngoài doanh trướng, một người phụ nữ khuôn mặt tinh xảo, cằm nhọn ngẩng đầu nhìn mấy người Đường Tuấn đi ra. Bên hông cô treo một cây roi dài đen nhánh, thần thái ương ngạnh: “Mấy tên thủ hạ của anh rất kém cỏi, lại dám chất vấn tôi, tôi giúp anh giáo huấn một chút, anh có ý kiến gì không?”



Trình lão tam bị đả thương, Sở Hải có thể nhịn, nhưng cô nhịn không được, mấy người Vương Cẩu Đản bất quá chỉ là ngòi nổ.



Mấy người Vương Cẩu Đản, trên mặt tức giận bừng bừng, người đàn bà này ỷ vào quan hệ với Sở Hải, không chỉ ở lại doanh trướng phía đông vốn thuộc về Đường Tuấn, hiện tại càng khiêu khích như vậy.



Ngân Lang Vương đứng ra, lạnh lùng nói: “Hồ Mai, cho dù là Sở Hải cũng không dám nói như vậy.”



Người phụ nữ hơi ngẩn ra, không ngờ người đàn ông tóc bạc này lại biết mình.



Ngân Lang Vương đã sớm nghe về Hồ Mai từ lâu, hôm nay vừa thấy, ngay cả ông ta cũng có chút tức giận.



Hồ Mai nói:" Đó là tính khí của tôi tốt.”



Lông mày cô nhướng lên, hiện ra một chút sát ý, nhìn Đường Tuấn, nói:" Tôi không chỉ muốn giáo huấn bọn họ, còn muốn giáo huấn anh. Thức thời, tự mình ra khỏi quân doanh, tránh cho tôi dùng roi.”



Lúc nói chuyện, cô rút ra roi dài màu đen bên hông, ném về phía mặt Đường Tuấn. Roi đánh trên không trung, như rắn thần nhập vào xuất ra, tỏa ra từng trận khí lạnh, tựa hồ muốn đóng băng không gian. Roi này là một bảo khí đứng đầu, đây cũng là chỗ dựa để Hồ Mai có thể dễ dàng đánh bại mấy người Vương Cẩu Đản.







“Muốn chết đũng không?” Ngân Lang Vương hét lớn một tiếng.







Ông đưa tay, một hành động vô cùng xuất sắc bắt được cây roi, mặc cho Hồ Mai dùng sức thế nào cũng không rút về được.







“Buông ra! Tôi là vợ Sở Hải, ông dám vô lễ với tôi, tôi bảo anh ấy đem các ngươi xử tử!” Cho tới bây giờ, Hồ Mai vẫn như cũ kiêu ngạo, không có nửa điểm tỉnh ngộ.







Cô không sợ hãi, ngược lại, nâng cổ, nói: “Ông có dám không?”







Ngân Lang Vương cực kỳ tức giận, nhìn về phía Đường Tuấn. Nếu như bình thường, ông đã sớm ăn tươi nuốt sống Hồ Mai rồi.







“Các người đang làm gì vậy?” Ngay sau đó, một tiếng hét vang lên.







Sở Hải mang theo người tới, anh ta lạnh lùng nhìn chăm chú Đường Tuấn cùng Ngân Lang Vương, không che dấu địch ý, nói: “Buông tay!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.