Chương trước
Chương sau
Nhưng càng đi sâu vào trong, Đường Tuấn vẫn như cũ không hề chạm đến bất kì một trận pháp nào. Chuyện này khiến Long Vương vô cùng kinh ngạc, anh ta không nhịn được hỏi: "Đường Tuấn, cậu đã từng tới nơi này chưa? Sao có thể quen thuộc với những trận pháp này như vậy? ”



Đường Tuấn lắc đầu nói: "Tôi chỉ cảm nhận được nguyên khí trọng yếu đang vận chuyển trong trận pháp rồi tìm ra điểm phá bỏ, vậy trận pháp sẽ không phản kích.”



"Cảm nhận nguyên khí trọng yếu đang vận chuyển trong trận pháp. " Sắc mặt Long Vương thay đổi một chút.





Nói thì đơn giản nhưng muốn làm được cần phải khống chế nguyên khí trời đất một cách vô cùng khéo léo. Mà khống chế nguyên khí trời đất lại xuất phát từ chất lượng của Nguyên Đan, Nguyên Đan chất lượng càng cao sẽ càng có thể ngộ ra được nguyên khí liên hệ để sử dụng.



"Cậu ấy thật sự là Tam đẳng Nguyên Đan sao?" Trong lòng Long Vương càng thêm hoài nghi.







“Trương Định An, cậu dám theo tôi đến đây cướp bảo vật! Muốn chết à? ”



Tốc độ của mấy người Đường Tuấn rất nhanh, mới năm sáu phút đã phá bỏ tất cả trận pháp tiến sâu vào trong tàu cao tốc. Một thanh âm tức giận truyền ra từ bên trong.



“Giao Thức đại thánh, ông cũng đừng tham lam quá. Đa số bảo vật trong di tích này ông đều cầm rồi. Chẳng qua tôi chỉ lấy bùa mà tổ tiên đã lưu lại ở núi Yên Tử thôi.”



Thanh âm Trương Định An cũng theo đó vang lên: "Giao Thức đại thánh lẽ nào còn không biết di tích này là gì? Nơi này căn bản không phải là di tích biên Đông gì đó mà là hai ngàn năm trước, ngoại vực Thủy Dị có một món pháp bảo. Năm đó tổ tiên núi Yên Tử của tôi sau khi bị phong ấn ở Thuỷ Dị thì vô tình biết được tin tức này nên đã đi vào đây, đồng thời lưu truyền những tin tức này đến đời sau, bùa ở núi Yên Tử chính là chứng cứ. Tôi không cần bảo vật khác nhưng bùa này tôi nhất định phải mang đi. ”



Bàn Giao đại thánh nhíu mày nói: "Pháp bảo của ngoại vực Thủy Dị? " Mắt ông ta chợt sáng lên, nói: "Cậu nói tấm bùa này là của núi Yên Tử các cậu vậy cậu làm sao chứng minh được chứ. ”



Trương Định An cười lạnh một tiếng, nguyên khí tràn vào lá bùa trong tay, ở mi tâm anh ta chợt lóe lên một viên Nguyên Đan tím ánh vàng.



Lông mày Long Vương nhướng lên: "Là Nguyên Đan nhất phẩm, hơn nữa còn là cảnh giới Nguyên Đan trung kỳ. Kẻ này ẩn nấp rất tốt!”







Lá bùa trong tay Trương Định An có màu vàng, thoạt nhìn phía bên đã hư hỏng không ít, hiện lên chút mùi vị tang thương nhưng phù văn vẽ trên đó lại vô cùng sâu xa khó hiểu, vừa liếc mắt đã không nhìn được mà đắm chìm vào, không cách nào kiềm chế được.







Vừa nhìn đã biết là bảo bối.







Đây cũng là nguyên nhân khiến Giao Thức đại thánh không chịu buông tha cái bùa này.







Trương Định An rót nguyên khí vào, trên bùa chú tản mát ra một cỗ khí tức vô cùng mạnh mẽ.







Giao Thức đại thánh biến đổi sắc mặt, trước cỗ khí tức này nguyên khí trong cơ thể ông ta có cảm giác di chuyển không thông.







"Bán Nguyên Đan siêu phẩm, hơn nữa người lưu lại lá bùa này ít nhất cũng thuộc Cảnh giới Nguyên Đan viên mãn." Ánh mắt Giao Thức đại thánh lộ ra vẻ tham lam.







"Quả nhiên là thứ tổ tiên núi Yên Tử để lại. Cỗ khí tức này quá mạnh, nếu mình lĩnh ngộ được một chút nói không chừng sẽ có cơ hội được tiếp tục luyện Nguyên Đan, để đạt tới trình độ Bán Nguyên Đan siêu phẩm.” Trương Định An lộ ra vẻ vui mừng

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.