Chương trước
Chương sau
Đường Tuấn nhìn thoáng qua Long Vương, nhíu mày. Bởi vì bên cạnh Long Dương còn có hai người đi theo, hơi thở của cả hai cũng không mạnh mẽ, tu vi chỉ đạt đến cảnh giới Chân Khí. Nhưng trên người lại mang lại một loại cảm giác vênh váo, hất hàm sai khiến người khác. Đó chính là do thời gian dài khống chế quyền to khí độ, vừa nhìn có thể nhận ra chính là nhân viên chính phủ.



"Đường Tuấn, hai vị này chính là đặc sứ Ấn Độ và Hàn Quốc phụ trách sự việc trên núi Châu Thới lần này, Samite và Kim Minh Nhật. Bọn họ có mấy vấn đề muốn hỏi cậu." Long Vương trầm giọng nói. Giữa mày ông thoạt nhìn có chút mệt mỏi, có thể đoán được muốn giải quyết vấn đề lần này cũng phải tiêu tốn rất nhiều sức lực.



"Ngài Đường, hiện tại hai nước chúng tôi muốn tố cáo ngài tội cố ý giết người, chúng tôi đã giao video ngài giết chết Liễu Mộc Thanh và HumBrahma cho tòa án Công lý Quốc tế, bằng chứng vô cùng rõ ràng. Ngài cần phải phối hợp điều tra với chúng tôi." Người đầu tiên nói chuyện chính là Samite, vị đặc sứ Ấn Độ này khi nói chuyện mang theo một hàm ý ra lệnh, khiến cho người nghe cảm thấy thập phần không thoải mái.





Kim Minh Nhật cười lạnh nói: "Ngài Samite nói không sai, hai vị cường giả Liễu Mộc Thanh và HumBrahma có địa vị vô cùng cao ở tại đất nước của chúng tôi, cũng không thù không oán gì với ngài, vậy mà ngài lại tàn nhẫn ra tay giết người. Quan hệ giữa quốc gia của tôi và Việt Nam vẫn luôn rất tốt, chỉ là hành động lần này của ngài Đường đã làm cho chúng tôi vô cùng thất vọng và buồn lòng."







"A. Vậy các người muốn tôi phải phối hợp điều tra với các người như thế nào?" Đường Tuấn cười, hỏi ngược lại.



Samite nói: "Rất đơn giản. Chỉ cần hôm nay ngài đi theo chúng tôi, hai nước chúng tôi đã đặc biệt vì ngài mà chuẩn bị một nơi ở. Đến khi thẩm phán cho ra phán xét cuối cùng, ngài cũng không được rời đi, cũng như không được sử dụng vũ lực."



"Hừ. Lỡ như các người mang chủ nhân của tôi đến nhốt ở một chỗ nào đó hoang vu, rồi dùng bom hay tên lửa bắn chết thì làm sao bây giờ?" Ngân Thiên nghe đến đó, không khỏi châm chọc nói.



Samite quát: "Chỗ này không phải là nơi mà cậu có thể lên tiếng."



"Xin ngài Đường cứ yên tâm, đến lúc đó chúng tôi sẽ chuẩn bị nhân viên chuyên môn phục vụ cho ngài. Về sự an toàn thì ngài cứ yên tâm, tôi đảm bảo tuyệt đối sẽ công bằng công chính." Kim Minh Nhật cười, giải thích: "Đương nhiên nếu như ngài Đường đây không đáp ứng, chúng tôi chỉ có thể sử dụng một ít phương pháp đặc biệt. Tôi nghĩ đây cũng không phải là điều mà mọi người muốn nhìn thấy."



Long Vương muốn nói lại thôi.





Đến cả loại yêu thú có trí tuệ không cao như Ngân Thiên cũng nhìn ra được âm mưu của Samite và Kim Minh Nhật. Rõ ràng là muốn cô lập Đường Tuấn lại, sau đó sử dụng các loại vũ khí và cực hình, nếu vì như vậy mà mất đi mấy ngàn binh lính cũng xem như được lời. Nhưng mà nếu như Đường Tuấn không đồng ý, thì vấn đề hợp tác giữa hai nước thật sự khiến cho người khác đau đầu, đặc biệt là khi còn có một siêu cường quốc Mỹ đang ở một bên như hổ rình mồi.







"Hai người nói xong rồi sao?" Đường Tuấn nhàn nhạt nói.







"Xong rồi, không biết ngài Đường suy nghĩ đến đâu rồi?" Kim Minh Nhật cười hỏi.







"Tôi đếm ba tiếng, nếu các người còn xuất hiện ở trước mặt tôi, kết cục sẽ giống với HumBrahma." Đường Tuấn lạnh lùng nói.







“Ngài!” Mặt và trán Samite nổi lên gân xanh, rõ ràng đã bị những lời này chọc giận.







“Một.” Đường Tuấn giơ một ngón tay, một thanh kiếm nhỏ thoát ẩn thoát hiện ở trên đầu ngón tay.







“Ngài Đường, hy vọng ngài vì Việt Nam mà suy nghĩ kỹ lại.” Kim Minh Nhật nói.




“Hai.” Ánh mắt Đường Tuấn không hề dao động.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.