Chương trước
Chương sau
Trương Kiếm Luân hét lớn một tiếng, dường như nghe theo lệnh của ông ta, một thanh kiếm phóng tới từ phía của Kiếm Môn, ngay sau đó rơi vào trong tay ông ta.



"Kiếm tên Thất Sát, là bội kiếm của tổ sư khai phái của Kiếm Môn tôi vào năm đó. Từng chém hai trăm mười ba người cảnh giới Thần Hải, mười bảy người cảnh giới Nguyên Đan. Anh có thể chết dưới thanh kiếm này, đó là niềm vinh hạnh của anh."



Vẻ mặt của Trương Kiếm Luân nghiêm nghị, dùng ánh mắt trìu thánh nhìn kiếm Thất Sát trong tay.



"Môn chủ thế mà sử dụng kiếm Thất Sát rồi, lần này tên kia chết chắc rồi."





"Kiếm Thất Sát là cái gì?"



"Kiếm Thất Sát là bội kiếm của tổ sư khai phái của Kiếm Môn chúng ta. Anh biết tại sao nó tên Thất Sát không? Là bởi vì năm đó vào ngày kiếm thành, tổ sư khai phái cầm kiếm này, trong một bước giết bảy vị cường giả cảnh giới Nguyên Đan, một bước Thất Sát, bởi vậy gọi là Thất Sát."







"Không chỉ có vậy, tôi còn nghe người ta nói tổ sư khai phái của chúng ta đã ngưng kết nguyên đan siêu phẩm, thiên phú có một không hai so với những người cùng thế hệ. Kiếm Thất Sát làm bội kiếm của ông ấy, cũng không tầm thường như thế. Môn chủ cầm kiếm này, thậm chí có thể giết chết người tu hành cảnh giới Nguyên Đan."



Không để ý tới những lời bàn tán ầm ĩ của đám học trò phía dưới, ngón tay của Trương Kiếm Luân nhẹ nhàng gảy một cái lên thân kiếm, lập tức kiếm minh như rồng gầm.



"Chém." Trương Kiếm Luân khẽ quát một tiếng.



Kiếm Thất Sát trong tay phát ra một đường kiếm khí, chém xuống Đường Tuấn.



"Một thanh kiếm nát, cũng dám chém tôi." Đường Tuấn cười lạnh một tiếng. Anh tiện tay nhặt một cái nhánh cây lên, cổ tay khẽ động đậy, một đường kiếm khí tương tự bắn ra.



Chín mươi chín chữ cổ dường như đã hàm chứa tất cả võ kỹ và đạo thuật, cũng hàm chứa cả kiếm thuật của thế gian.



"Chỉ dựa vào một nhánh cây đã muốn đối đầu với kiếm Thất Sát, quá đề cao bản thân rồi đấy." Giao Đông Thanh lắc đầu, có chút đáng tiếc, nói: "Vốn dĩ thấy thực lực của anh ta không tệ, còn muốn nhận làm người hầu. Đáng tiếc người này quá kiêu ngạo, đã định sẵn phải chết dưới kiếm Thất Sát."



Nói xong, Giao Đông Thanh đã không còn kiên nhẫn nhìn tiếp nữa, quay người muốn rời khỏi nơi đó.



"Thiếu chủ." Người hầu nữ phía sau anh ta bỗng nhiên run giọng, nói.



Bước chân của Giao Đông Thanh dừng lại, quay đầu nhìn, cơ thể của anh ta lập tức cứng đờ.



Chỉ thấy hai đường kiếm khí va chạm trong không trung, sau đó đồng thời biến mất.





Không phân cao thấp.







Kiếm khí mà Đường Tuấn dùng nhánh cây phát ra vậy mà không phân cao thấp với kiếm khí của kiếm Thất Sát!







Ừng ực.







Giao Đông Thanh nuốt nước bọt.







"Dừng tay, hai vị có chuyện gì từ từ nói." Giao Đông Thanh sửng sốt một hồi, nhanh chóng đứng ra khuyên nhủ.







"Đã muộn rồi." Đường Tuấn vứt bỏ nhánh cây. Không có anh đưa chân khí vào, nhánh cây lập tức vỡ thành bột phấn.







Giao Đông Thanh không hiểu ý nghĩa trong câu nói này của Đường Tuấn. Nhưng ngay sau đó anh ta đã hiểu rồi.




Lạch cạch.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.