Chương trước
Chương sau
Khi lòng bàn tay của Thủy Thanh Lam chạm vào rào cản ánh sáng do Ngọc Trụ Phục Ma tạo ra, phát ra âm thanh giống như tiếng chuông lớn, dường như đã nhận được rất nhiều sự phản kháng.



“Hỏng rồi.” Thủy Thanh Lam nghiến răng, sức lực lại tăng vọt.



Phụp!



Đường Tuấn bị lực này làm cho chấn động, bay ra ngoài.





“Tại sao anh ta không đánh trả?” Dato và những người khác cảm thấy khó hiểu.



Mặc dù Đường Tuấn không phải là đối thủ của Thủy Thanh Lam, nhưng cũng không đến mức không có khả năng đánh trả.







“Chơi đủ chưa?” Đường Tuấn nhìn Thủy Thanh Lam với ánh mắt giễu cợt.



“Hả?” Thủy Thanh Lam cau mày.



“Nếu đủ, anh có thể quỳ xuống.” Đường Tuấn nhẹ nói.



Âm thanh vừa phát ra, cả hiện trường một mảnh chết lặng: "Đường, Đường tiên sinh vừa mới mới nói cái gì?" Âm thanh Dato run rẩy, không dám tin những gì bản thân nghe được.



"Hình như anh ta muốn Thủy Thanh Lam quỳ xuống." Nữ hiệp sĩ càng là có biểu hiện như nhìn thấy quỷ.



Thủy Thanh Lam là một tồn tại vô cùng cường hãn từ hơn hai ngàn năm trước ngay cả Bách Tiên cũng đều không thể giết chết được, có cái nào mà không sợ như sợ cọp đâu. Chúng hiệp sĩ của toà án thứ bảy đều đã chuẩn bị tinh thần hi sinh toàn bộ ở chỗ này, nhưng lúc này Đường Tuấn chỉ với một câu nói đã muốn đối phương quỳ xuống. Đây vốn dĩ là điều không thể nào.



"Mẹ nó." Lúc này, một trong những tòa án thứ bảy không nhịn được bật ra tiếng chửi thề: "Thượng Đế, tôi đã nhìn thấy cái gì."



Bịch.



Vậy mà Thủy Thanh Lam thật sự quỳ xuống trước mặt Đường Tuấn.



"Đến cùng có chuyện gì xảy ra?" Không chỉ có Dato, mà ngay cả bản thân Thủy Thanh Lam cũng đều không rõ ràng.



Thân thể anh ta dường như mất kiểm soát, sau khi Đường Tuấn nói ra câu đó, anh ta thậm chí còn không sinh ra ý niệm phản kháng. Phải quỳ gối trước mặt một con kiến hôi như Đường Tuấn, quả thật là một sỉ nhục to lớn. Anh ta liều mạng muốn đứng dậy, lại phát hiện cơ thể của mình căn bản không nghe theo mệnh lệnh.





"Tự đánh mình hai bạt tay, dùng lực mạnh một chút." Đường Tuấn nói tiếp.







Chát chát.







Thủy Thanh Lam thật sự tự đánh mình hai bạt tay, khóe miệng đều đã chảy máu, xem ra thật sự đã dùng không ít lực.







Dato cùng với những người khác triệt để không còn lời nào để nói nữa rồi, đây có thật là Thủy Thanh Lam cái tên làm hỗn loạn giới tu luyện đó không? Sao mà một chút danh dự đều không cần vậy.







"Đến cùng thì anh đã làm cái gì với tôi?" Thủy Thanh Lam trong mắt tức giận như muốn phun ra lửa.







"Anh còn nhận ra cái này không?" Một đóm ánh sáng nhỏ từ bên trong thức hải nhảy ra, rơi vào giữa ngón tay của Đường Tuấn.







"Một bộ phận của chìa khóa thần." Thủy Thanh Lam sững sờ một lúc rồi mới trả lời.




Đóm ánh sáng nhỏ trong tay Đường Tuấn chính xác là một bộ phận nhỏ của chìa khóa thần.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.